Cuộc sống luôn chao đảo, cuồng phong tạp
nhạp cuốn trôi xã hội, tuổi trẻ không còn phương hướng, người lớn mệt mỏi chống
chọi với bao lo âu. Kinh tế, văn hóa, giáo dục, tôn giáo, chính trị, thị trường
kinh doanh... dàn trải trước mặt như mọi thứ lềnh bềnh trên mặt sóng thời gian.
Phải chăng chúng ta đang rơi vào tận
cùng hỗn loạn tâm tưởng. Bấu víu tạm bợ, quơ quào, lừa đảo, lường gạt, đè ép lẫn
nhau để ngoi lên; bất kể đạo lý luân thường, có người làm bất cứ điều gì theo bản
năng mà không cần đắn đo suy nghĩ. Tạo ra cơn xáo trộn, tác động đến môi trường
chung quanh cùng nhịp điệu xáo trộn như mọi vật tung bay theo cơn lốc. Không
còn căn bản sống, không cần biết tương lai, không cần biết ai thiệt hại. Vì một
chút dục vọng hay lợi nhuận nhỏ nhoi có thể giết người. Người còn giết dễ dàng
huống chi thú vật. Cuộc sống đang là màn tàn sát lẫn nhau. Sinh mạng ngày nay
như cọng cỏ rạp theo cơn lốc, có thể bẹp nhúm, có thể trốc gốc cô đơn...
Mở mắt ra nháo nhào vào giòng sống, nhìn
nhau bằng ánh mắt ngờ vực thiếu niềm tin. Nói với nhau bằng lời nặng nề cau có,
đưa cho nhau những độc tố chết người. Bỏ vào túi cọc tiền nhơ bẩn không cần xem
xét, người đưa tiền biết rằng hôm nay vợ con sẽ thiếu cái ăn, vì cần một chân bảo
vệ. Chữ nghĩa tương lai nhẹ hơn cọc vé số vô hồn. Trẻ con hồn nhiên vui đùa
trên hè phố với tấm thân tàn tạ, quần áo tả tơi. Cụ già co ro bên vĩa hè với
nhúm rau khô héo. Cụ ông bươi thùng rác tìm cái gì còn sót lại sống qua ngày.
Con chó ốm đói đưa mắt chờ kẻ vứt đồ thừa... Đêm về, mệt mỏi, cô đơn, thèm
khát, hận thù... chập chờn dày vò tâm can chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng, vẫn luôn nghe nói về đạo đức,
về những lý tưởng phát triển ngày mai. Người người đóng vai bệ vệ qua lớp áo
sang trọng che dấu manh tâm thủ lợi bất chính. Một vài cơ sở tôn giáo chiêu mộ
niềm tin của những người không còn nơi bám víu. Sống trên sự sống là quy luật
ngàn đời như con thuyền bập bềnh trên mặt nước. Thuyền nổi nhờ nước, sự sống
này nhờ vào sự sống khác thấp bé hơn.
Tấm lòng nhân đức của những con người
thánh thiện, biết chia sớt nhau nỗi khổ niềm đau, như cánh sen lẻ loi trên mặt
sình lầy. Có những cuộc chia sớt thật lòng, cũng không thiếu lấy sự chia sớt
làm màn the che mắt thánh. Xã hội là thế, và tận cùng xuống cấp của một xã hội
cũng chỉ có thế.
Tôn giáo ư? Vâng, tôn giáo luôn nêu khẩu
hiệu tình thương và bác ái. Lời khấn nguyện khi thụ phong Linh mục là đức
“nghèo khó”, nhưng về quản xứ thì trở thành đức “khó mà nghèo”. Một vài tu sĩ với
tâm nguyện xuất gia giải thoát, khi mặc chiếc áo tu vào thì giải thoát trở
thành ràng buộc bởi chức sắc quyền uy.
Phật bỏ cao sang để chọn đời sống vô sản, thời nay từ vô sản vào chùa trở thành
tư bản cao sang. Sự cách biệt giữa tu sĩ các tôn giáo với dân thường là khoảng
cách khó ngăn lấp, ngoại trừ những bậc chân tu ly tham ly dục còn là ánh sáng
leo lét soi lối cho những kẻ muốn hướng thượng đường về.
Những tạp nham trong cuộc sống là hiện
thân rác rưởi của tâm hồn; tìm đâu nơi an ủi giữa bão tố cộng nghiệp nhân gian?
Dừng lại, vâng, các thiền sư đều bảo dừng lại và buông xuống tất cả những vọng
tưởng rối loạn mong cầu. Người mong cầu dừng lại và buông xuống thật khó vì
giai duyên ràng buộc, nhưng những người muốn dẫn dắt linh hồn, những người ngỡ
mình là giáo chủ cũng chưa đủ can đảm bưông xuống những tham dục, dừng lại những
cám dỗ của vị giác nói chi đến những đam mê trần tục, chức quyền.
Tình thương? Vâng, tình thương là cảm
xúc của đời thường có đối tượng, đó là tình thương có điều kiện, bản ngã cá
nhân đối với cá nhân; tình thương như thế khó cảm hóa lòng người. Mỗi cá nhân
có đủ những yếu tố phàm tục, tất sẽ va chạm. Thương không có tình, không có cảm
tính, thương vô điều kiện, còn có đối tượng để thương thì thương như làn ánh
sáng mong manh trên ngôn ngữ. Còn phân biệt kẻ nghèo người giàu, còn tự ái nhận
sự giúp đỡ từ ai đó, còn ý thức mình giúp đỡ kẻ hèn kém, còn đối đãi phân biệt,
cái thương đó là sự thương hại của phàm tình. Thương như thế là một cảm xúc tâm
lý.
Con người chưa có một pháp hành đủ công
năng nâng tâm thức lên một tầng bậc vô vi, thì tình thương chỉ là sự ý thức có
cố gắng. Thương là một ánh sáng tự nhiên không cảm xúc, không điều kiện, không
đối tượng, đó là ánh sáng trí tuệ hiện thân từ bi, bác ái khi hành giả đạt được
trình độ siêu thức một cách tự nhiên. Tình thương hay thương yêu có định hướng,
có ý thức là vòng lẫn quẩn tự đánh lừa theo hội chứng giáo chủ.
Dù cho tình thương có đối tượng vẫn tốt
hơn vô cảm, nhưng tình thương có điều kiện thà rằng vô cảm hơn tiêu thụ một
tình thương như thế. Tình thương chân thật đủ cảm hóa mọi tệ nạn, và chính
mình, tự hóa giải những ách tắc trong tâm. Khởi sự tình thương được dẫn dắt bởi
ý thức có thể là nền tảng bước đầu tiến đến nguồn sáng yêu thương của năng lượng
vũ trụ; Đó là tình thương siêu thức. Các tôn giáo chân chánh đều nói đến từ bi,
bác ái của chân lý, nhưng con người kéo thấp bác ái từ bi xuống tầng cấp đời
thường, chính vì thế bác ái từ bi đã bị lòng tham dục lợi dụng dưới nhiều hình
thức. Từ đó chống đối lẫn nhau, vì nghĩ rằng họ sai, mình đúng.
Con người nói chung, tuổi trẻ nói riêng
hãy chọn cho mình một hướng đi bằng đôi chân tại chỗ. Không mong cầu hướng vọng;
hạnh phúc bình an ngay tại chỗ bạn đang sống; những xáo trộn phức tạp bên ngoài
chỉ là phản ánh tâm hiếu động chính tự thân. Không ai cho ta bình an, hạnh phúc
không đến từ bên ngoài. Biết như thế sẽ không trách móc xã hội, không hờn giận
vu vơ, không chạy theo mong cầu để cuối đời còn lại nhúm tóc hai màu và vết
chân chim điểm tô khóe mắt. Đèn dầu không bị gió chao, ánh sáng sẽ tỏa rạng.
Tâm an định không bị tác động bởi ngoại cảnh, tình thương và trí tuệ sẽ sáng ngời.
Tình thương và trí tuệ bấy giờ là một điểm linh quang của tuệ giác, soi sáng
cho mình và làm điểm tựa cho mọi người chung quanh.
Đó là lý do một Thiền sư, một minh sư, một
thánh nhân đem lại sự an lạc cho người đời mỗi khi thân cận gần gũi với các
ngài. Các đấng giáo chủ không quyền lực, không quyền lợi mà vẫn được quần chúng
tôn sùng, quy ngưỡng, phải chăng chỉ có lòng từ bi chân thật đã cảm hóa?
Ngày nay giữa bộn bề rối loạn đã đánh mất
phương hướng cho cuộc sống an lành, hướng đi không đâu xa, chính ngay chỗ ta
đang sống.
MINH MẪN
04/3/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét