Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

@@@ HOA RỤNG




Tuấn tần ngần chăm chú nhìn trên màn bão lũ tràn về miền Trung, miền Bắc, mắt thấm cay, tiếng thở dài não nuột trước sự bất lực một thảm họa ngoài tầm tay.
Năm xưa, vâng, cũng từ mùa lũ, bố đi nương về, vai đeo gùi bắp, tay ôm bó củi, đang qua cầu khỉ, nước xấp xỉ mắt cá, trượt chân, bố nhoài người theo giòng chảy của con nước đỏ lòm từ núi tràn xuống, gùi bắp nặng chưa kịp tháo ra, bố trôi giạt xuống mãi tận con thác, va đập vào ghềnh đá, nước cuồn cuộn cuốn bố biệt tăm; hai ngày sau, người ta tìm được xác, đưa bố về.
Từng cơn gió rừng rít điệu ma Hời, hù dọa bản làng. Căn chòi nhún nhảy từng hồi không đủ sức bảo bọc những ngọn đèn trên quan tài; mẹ và anh em Tuấn đứng bao quanh cứ như sợ gió cuốn bay chiếc hòm mong manh đóng vội. Càng về khuya, mưa tạt, gió lạnh, màn đêm phủ kín, Tuấn run lẩy bẩy không biết vì lạnh hay nỗi sợ hãi bao trùm gia đình mình. Mẹ và anh em Tuấn bị bão lũ cướp khô nước mắt. Ánh mắt vô hồn của mẹ nhìn vào chốn xa xăm. Bầy em Tuấn hiểu được niềm đau của mẹ, từ đây thay cha gánh vác mọi việc trong cuộc sống, chúng không dám mè nheo. Mười tuổi đầu, Tuấn bắt đầu giúp mẹ trên nương rẫy.
Hai năm sau, Tuấn chợt nhận ra mẹ bỏ anh em Tuấn giữa đêm khuya. Lũ trẻ đòi mẹ tấm tức khóc mãi, Tuấn dỗ, phân công cho em mỗi đứa một việc trong nhà, khi Tuấn lên nương. Sắn khoai qua ngày thế mà lũ trẻ lớn trộng. Chúng đen như que củi cháy rừng, phụ với anh chăm bầy gà để đổi gạo. Con Lucky cũng biết thân phận nhà nghèo, ngoan lắm, theo Tuấn lên nương bắt chim bắt chồn giúp gia đình cải thiện cuộc sống. Mỗi sáng lo cho các em nồi khoai ăn trưa, Tuấn đưa mắt ra dấu, con Lucky biết nhiệm vụ, chạy đến giàn củi, tha cái gùi lếch thếch đến cho Tuấn. Cu Tính nhặt tấm yếm cho anh tròng quanh vào lưng Lucky, hai bên yếm là hai cái túi, chiều về, Lucky có bổn phận tải khoai củ, rau quả phụ anh.
Bầy em Tuấn không được đi học, nhặt được giấy báo có hình, chúng chỉ cho nhau cứ như chúng hiểu hàng chữ bên dưới giải thích về tấm hình. Con không cha không mẹ, chúng thương nhau và ngoan lắm. Thỉnh thoảng nhận được quà từ thiện, có gạo có mỳ, chúng mừng lắm, mong anh về sớm để khoe. Mâm cơm bốc khói về chiều là niềm hạnh phúc hiếm hoi của lũ trẻ. Ngoài canh rau rừng, chúng còn được thưởng thức canh mỳ, lâu lắm mới có đoàn từ thiện lặn lội vào vùng sâu vùng xa, những lúc như thế, chả khác gì ngày Tết.

***
Tiếng chó sủa vang trong bản, bọn thanh niên đi săn mồi, bắt ếch nhái hàng đêm. Anh em Tuấn ôm nhau ngủ dưới chân bàn thờ bố, trên nền đất lạnh sương khuya núi rừng. Con Lucky ngưng sủa, giọng gầm gừ ậm ự rồi im bặt. Bóng người khe khẽ tiến về căn chòi, nhìn vào khe rèm liếp, nhẹ nhàng mở gói giấy cuộn bịch nilon, ném vào chân bàn thờ.

***
Già làng báo có đoàn từ thiện ngoài phố vào tặng quà Vu Lan, Tuấn đánh thức các em, đưa ra nhà Rông cách hai ngọn đồi. Người Dân tộc K’hor có mặt rất sớm; mặt trời vừa nhú khỏi đọt tre, xe đưa đoàn trườn lên dốc rẻ vào sân làng. Hơn chục người mặc áo lam, chị trưởng đoàn thay mặt thăm hỏi dân làng, nói về ý nghĩa những món quà, ý nghĩa Vu Lan. Đoàn chú ý đến anh em Tuấn, tuy da dẻ đen nhẽm, nhưng không lẫn vào giữa đồng bào sắc tộc bản địa.
-        Sao con ở trên này? Ba mẹ đâu? Người trong đoàn hỏi
-        Những năm trước, gia đình con lên vùng cao này lập nghiệp, không bao lâu, gặp cơn lũ, ba con mất mấy năm rồi, mẹ bỏ tụi con không biết đi đâu. Tuấn đáp.
Vài hôm sau, hội từ thiện Phật giáo đưa anh em Tuấn xuống phố tham dự văn nghệ Vu Lan. Chị lớn trong đoàn đưa anh em Tuấn vào quán cơm chay trên phố, lấy lá thư, đọc cho Tuấn và mấy em nghe, thêm một ít tiền Tuấn lo cho em.
Đầu óc Tuấn quay cuồng, chả hiểu gì nữa, mắt vẫn dán trên màn hình TV của quán, hình ảnh bão lũ cuồn cuộn. Bóng dáng cha hiện về đang trôi giạt cuối thác nước, người mẹ bỏ đàn con thơ ra đi biền biệt giữa trời khuya... trong khi, bên tai Tuấn vẫn nghe giọng đều đều của chị Phật tử nói về một người xa lạ đang cần nhờ người giúp đỡ anh em Tuấn.
Phải chăng, gói giấy bọc nilon dưới chân bàn thờ sáng hôm đó anh em Tuấn nhặt lên, là của một người xa lạ nào đó. Đời ngươi, khổ đau, bão lũ... vẫn là lẽ thường của cuộc sống? Chiếc hoa Trắng anh em Tuấn được cài trong buổi lễ, nó đã rơi rụng tự bao giờ!!!

MINH MẪN
09/8/2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét