Đêm tiễn ngày xuống núi
Vai người ướt lạnh pha sương
Chiếc lá nặng treo oằn nhẹ lay phím gió
Khóe mắt xanh thu vàng nháy nghĩ xa xăm
Một quãng đường dài còn đi chưa dứt
Quê hương bỏ lại mấy lần khuất bóng hoàng hôn
Biển sóng lênh đênh trôi xô bèo bọt
Gót chân xuôi giữa ngày tháng ưu phiền
Lòng nặng gánh gồng phận nghiệp người chưa dứt
Phiêu bạt mấy lần oà vỡ mộng Uyên nguyên.
Một ngày ngồi lại bên cầu nhìn dòng sông trôi lặng lẽ
Chợt tan mộng tưởng: Cảnh giới Thượng thừa Tịch chiếu Vô vi?
Ồ! Mau xem nước trôi đi . . .
Và ta đi
Mang nguồn cội cánh đồng ruộng lúa thơm trong, con đò, bến đình, cây đa, làng chùa, mảnh vườn xanh phổ vào hồn hát ca trên con đường dài dậm giuộc
Khi sầu chất ngất, đưa hai bàn tay chạm vào nhau để thấy bóng hình của Mẹ Hiền Từ âu yếm thương quen
Chở che ta giữa đời lận đận
Giữa trời xanh nắng gió vô cùng
Khi ngày tàn nâng chén
Cảm khái ngâm mấy vần thơ ứa men mật độc hành
Đem càn khôn nhốt trong bình đựng nước
Để xem vũ trụ nở xanh ngời
Ma trận bung xoè bao nhiêu màu nhiệm
Thả hồn nhập hóa Đại định du già hoát nhiên mỉm mười một nụ ban sơ
Đem mảnh vườn quê trong xanh trồng lên thần kinh hệ
Tưới dòng máu trong tim làm mát dịu hành tinh xanh
Ngẩng nhìn hoa nở, chim hót, thông reo, gió thoảng hương đưa trầm ngát.
Thanh tân một bận tâm màu
Thân hành mây bay cánh hạc
Hoa sen giữa hồ lộng nở Padmé hum
Âm thanh cọng hưởng ngào ngân trái tim mặt trời
Suối thiêng ngàn năm tắm gội
Mạch sống chiếu ngời trong khoen xích vô tận màn lưới Kim cương phản soi triệu triệu thiên hà chan bước sóng.
Cánh chim chiều sải cánh buông nghiêng trên cành cây mát lộng
Dòng sông vẫn chảy
Chiếc lá rơi xuống
Lòng đất nở hoa
Lặng lòng nghe sỏi đá tình tự cọ xô
Từng mỗi hiện tồn tương giao hoà âm đại thể
Ru bước chân ta về chuyển hóa cuộc người đi.
Đêm tiễn ngày xuống núi
Vai người ướt lạnh pha sương
Chiếc lá nặng treo oằn nhẹ lay phím gió
Khóe mắt xanh thu vàng nháy nghĩ xa xăm
Một quãng đường dài còn đi chưa dứt
Quê hương bỏ lại mấy lần khuất bóng hoàng hôn
Biển sóng lênh đênh trôi xô bèo bọt
Gót chân xuôi giữa ngày tháng ưu phiền
Lòng nặng gánh gồng phận nghiệp người chưa dứt
Phiêu bạt mấy lần oà vỡ mộng Uyên nguyên.
Một ngày ngồi lại bên cầu nhìn dòng sông trôi lặng lẽ
Chợt tan mộng tưởng: Cảnh giới Thượng thừa Tịch chiếu Vô vi?
Ồ! Mau xem nước trôi đi . . .
Và ta đi
Mang nguồn cội cánh đồng ruộng lúa thơm trong, con đò, bến đình, cây đa, làng chùa, mảnh vườn xanh phổ vào hồn hát ca trên con đường dài dậm giuộc
Khi sầu chất ngất, đưa hai bàn tay chạm vào nhau để thấy bóng hình của Mẹ Hiền Từ âu yếm thương quen
Chở che ta giữa đời lận đận
Giữa trời xanh nắng gió vô cùng
Khi ngày tàn nâng chén
Cảm khái ngâm mấy vần thơ ứa men mật độc hành
Đem càn khôn nhốt trong bình đựng nước
Để xem vũ trụ nở xanh ngời
Ma trận bung xoè bao nhiêu màu nhiệm
Thả hồn nhập hóa Đại định du già hoát nhiên mỉm mười một nụ ban sơ
Đem mảnh vườn quê trong xanh trồng lên thần kinh hệ
Tưới dòng máu trong tim làm mát dịu hành tinh xanh
Ngẩng nhìn hoa nở, chim hót, thông reo, gió thoảng hương đưa trầm ngát.
Thanh tân một bận tâm màu
Thân hành mây bay cánh hạc
Hoa sen giữa hồ lộng nở Padmé hum
Âm thanh cọng hưởng ngào ngân trái tim mặt trời
Suối thiêng ngàn năm tắm gội
Mạch sống chiếu ngời trong khoen xích vô tận màn lưới Kim cương phản soi triệu triệu thiên hà chan bước sóng.
Cánh chim chiều sải cánh buông nghiêng trên cành cây mát lộng
Dòng sông vẫn chảy
Chiếc lá rơi xuống
Lòng đất nở hoa
Lặng lòng nghe sỏi đá tình tự cọ xô
Từng mỗi hiện tồn tương giao hoà âm đại thể
Ru bước chân ta về chuyển hóa cuộc người đi.
TÂM BÌNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét