Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Tôi ơi, Tôi ở đâu?..



Hạnh phúc thay Đức Phật giáng sinh - Hạnh phúc thay Giáo Pháp cao minh
Hạnh phúc thay Tăng Già hòa hợp - Hạnh phúc thay Tứ Chúng đồng tu.

Tôi ơi, Tôi ở đâu?..

Thiền sư Vô Căn trong một lần nhập định 3 ngày, thần thức của ông xuất khỏi thân thể. Các đệ tử của ông tưởng lầm ông đã tịch diệt nên mang nhục thân ông đi hỏa táng. Sau 3 ngày thần thức của ông trở về nhưng không tìm được nhục thân. Tìm không được nhục thân nên thần thức thiền sư Vô Căn quanh quẩn nơi căn phòng ông ở, liên tiếp than thở tìm kiếm nhục thân của ông nhiều ngày đêm thống thiết: Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…
Điều này làm cho các đệ tử của ông rất ư kinh sợ. Một người bạn của thiền sư Vô Căn tên thiền sư Diệu Không nghe tin liền đến ngay thiền viện bảo các đệ tử của thiền sư Vô Căn là đêm đó thiền sư sẽ nghĩ lại trong phòng của thiền sư Vô Căn rồi bảo các đệ tử hãy mang cho ông một thau nước, một bồn lửa, một bồn bùn đất. Đêm đến, thiền sư thiền sư Vô Căn lại nghe tiếng than thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn:
Tôi ơi, Tôi ở đâu?… Tôi ơi, Tôi ở đâu?…
Thiền sư Diệu Không bảo thần thức của thiền sư Vô Căn: Ông ở trong bùn.
Thần thức thiền sư Vô Căn liền lao xuống bùn tìm kiếm. Một lát sau thần thức thiền sư Vô Căn 
trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm mãi mà không có Tôi trong bùn.  Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào thau nước nói: Ông ở trong nước. Thần thức thiền sư Vô Căn lẩn vào trong nước tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông
 trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong nước. Thiền sư Diệu Không chỉ tay vào bồn lửa nói: Ông ở trong lửa. Thần thức thiền sư Vô Căn lao vào trong lửa tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm mãi vẫn không có Tôi trong lửa. Lúc này thiền sư Diệu Không chỉ tay vào hư không nói: Ông ở trong hư không. Thần thức của thiền sư Vô Căn bay vào trong hư không tìm kiếm. Lát sau thần thức của ông trở lại gặp thiền sư Diệu Không nói: Tôi tìm Tôi khắp nơi trong hư không mà vẫn không tìm được Tôi.
Khi ấy thiền sư Diệu Không lại nói: Ông là người có đầy đủ thần thông, thần lực, an nhiên tự tại đi và đến khắp mọi nơi mọi chổ từ bùn đến nước, từ nước đến lửa, từ lửa đến hư không như thế thì lý do gì mà ông cứ phải dính mắc với cái thân thể hôi dơ đó chứ. Nghe xong, thần thức của thiền sư Vô Căn liền tỉnh thức và kể từ đó không còn ai nghe tiếng thở than tìm kiếm nhục thân thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn.”
(Trích theo một truyện thiền của Nhật)





Tâm Thiên Nhiên
Tâm như sông và sông như tâm
Lúc sóng xôn xao lúc lặng thầm
Vui, buồn, sướng, khổ.. rồi xuôi chảy
Một người nhìn sông trôi quanh năm..
Mây như tâm và tâm như mây
Chợt đến, chợt đi giữa tháng ngày
Loài mây du thủ hay thường tại..
Xanh ngắt trời xanh không đổi thay.
Hoa như tâm và tâm như hoa 
Hương sắc bao phen để nhạt nhòa,
Một đóa sen lòng tươi thắm mãi
Ướm hỏi nhân hoàn ai biết qua ?..
Tâm như gió và gió như tâm
Trầm bỗng, vi vu khúc nguyệt cầm
Nỗi niềm thả gió ngàn phiêu bạt
U uẩn vì... tâm bao thế âm..
Mưa như tâm và tâm như mưa
Rơi trên trần mộng đã bao mùa
Mưa chẳng ươm sầu, sao mắt lệ
Đâu lá sen còn giọt nước xưa?
Tâm như đất và đất như tâm
Gửi rác, tung hoa vẫn lặng câm,
Nằm nghe đất thở từng tâm niệm
Nghịch, thuận hề!..'' vô quái ngại tâm ''.
Thiên nhiên tâm, này tâm thiên nhiên
Lẽ Đạo hàm dung khắp mọi miền.. 
- Chiều lên núi thả thơ theo gió
Trải chút tâm tình với vạn niên.
Như Nhiên 
(T Tánh Tuệ)










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét