Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

NGƯỜI MẸ VIỆT NAM

http://nguyentran.org/Me/Me-LeSam.jpg
 
 

         MË


Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

NguyenThiThi-BanTayMe
 
MẸ TÔI

Mẹ tôi, học vừa đủ biết viết biết đọc. Ngày tôi thi đại học, từ quê nhà mẹ dẫn tôi đến tận cổng trường thi. Trong phòng thi, tôi nỗ lực xoay xở với bài thi. Bên ngoài, mẹ thu thập thông tin về bài thi.. Khi tôi vừa ra khỏi trường thi, mẹ nắm tay tôi xúc động hỏi: “Con làm đề hoá vô cơ hay hoá hữu cơ?”  Tôi bật cười vì bất ngờ nhưng ngay sau đó lại thấy cay mắt vì vị đắng của hạnh phúc.
Bây giờ, tôi là kỹ sư hóa nhưng chẳng còn mẹ để được nghe những câu hỏi ngọt ngào hạnh phúc như thế nữa ...

ẤU THƠ TRONG TÔI ...

Tôi còn nhớ mãi một chuyện thuở tôi lên năm. Hồi đó, ba hay cõng tôi đi chơi quanh xóm vào mỗi tối. Tôi rất thích. Một ngày kia, ba bệnh.
Tôi lại gần ba thì thầm: “Tối nay con sẽ cõng ba.”  Ba cười: “Con còn nhỏ lắm!” Tôi chợt nắm chặt ngón út của ba: “Lớn lên nhất định con sẽ cõng ba, nhất định đó!”
Giờ đây, tuy đã lớn, tôi vẫn chưa đủ sức cõng ba nhưng chắc chắn tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho ba, lúc tuổi già.

NÉN HƯƠNG LÒNG

Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Ngày thi đậu vào trường sư phạm Qui Nhơn, mẹ tiễn tôi đi. Ngày ra trường, tôi chọn nhiệm sở ở miền Nam. Mỗi lần hè, tôi về thăm mẹ, khi đi mẹ hay nói: “Mỗi lần con về rồi lại đi, nhà vắng lắm.”  Ba mươi năm trôi qua. Vẫn vậy.
Ngày mẹ mất, tôi về, mẹ đã nhắm mắt. Tôi khóc, “Mạ ơi! Sao mạ bỏ con mà đi?”...
Nhưng tôi chợt thấy lòng quặn thắt, trong một ý nghĩa nào đó, tôi bỏ mẹ tôi mà đi đã ba mươi hai năm nay, tại sao ngày mẹ còn sống tôi không nghĩ ra. Giá mà ngày đó tôi chọn nhiệm sở ở Huế!
Mạ ơi, tha thứ cho con.

VÔ TÂM

Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm, nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ. Loanh quanh một hồi, nó sắm đủ cả, quần jean, áo thun, kẹp, nơ ... Trâm đắn đo mãi, chẳng chịu mua gì.
Đi ngang qua hàng vải, nhỏ Trâm kéo nó vào, chọn mua một xấp vải lụa sẫm màu. Nó nhăn mặt: “Màu này già lắm!”
Trâm rụt rè: “Tao mua cho mẹ tao đó. Lần đầu tiên làm ra tiền mới hiểu sự vất vã của mẹ bao nhiêu năm qua.”Nó giật mình, lặng thinh. Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặng chịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét