Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

GIỮA "HAI MIỀN MƯA NẮNG"


Vui Trong Đau Khổ 

Một hôm, Đức Phật cùng đệ tử vào thuyết pháp trong thành La Duyệt Kỳ, lúc ra về gặp chàng thanh niên đang lùa một bầy bò vừa ăn no, chúng nhảy vọt vào húc nhau. 
Thấy vậy, Đức Phật nói mấy bài tụng sau đây: "Người đi chăn đưa roi chăn, lùa bầy bò; 
Cũng như thế già chết chăn nuôi và lùa kéo sinh mạng đi mà nào ai có biết!

Xưa nay, hàng trăm hàng ngàn người chứ không phải một, chứa chất của cải cho lắm, cung dưỡng thân thể cho nhiều, nhưng rồi không ai khỏi điêu tàn chết chóc.
Sống nghĩa là ngày đêm sinh mạng bị công kích, bị tước dần, cho nên sự sống bị tiêu mòn đi in như bờ đất bị nước soi lở".

Lúc về Tịnh xá, tôn giả A Nan bạch Phật:
- Bạch Thế Tôn! Vừa rồi trên đường về Đức Phật có nói ba bài tụng nhưng chúng con không hiểu hết ý nghĩa, xin Thế Tôn từ bi chỉ giáo cho.
- A Nan! Trên đường về vừa rồi ông có thấy người lùa bầy bò không?
- Bạch có.
- Người ấy là người thợ thịt. Bò của anh ta có đến ba ngàn con, cứ ngày lùa ra ngoài thành tìm nơi cỏ tốt cho ăn rồi lựa con nào to béo thì làm thịt để bán. Giết hơn một nữa rồi mà bầy bò ấy không con nào biết số phận của mình ra sao cả. Chúng vẫn thản nhiên vui vẻ, húc nhau, nhảy vọt, kêu rống, ăn chơi... Ta cảm thương chúng nó nên mới nói mấy bài tụng vừa rồi.

Nhưng A Nan nầy! Có phải riêng chỉ người chăn bò và bầy bò ấy mới như thế đâu, nhân loại cũng có lắm người vùi mình trong hoàn cảnh tương tợ như thế. Họ chấp trước "Bản Ngã", không biết bản ngã chỉ là sự chuyển biến liên tiếp, vì thế, họ tham lam dục lạc cung dưỡng thân xác, rồi sung sướng khoái chí họ sát hại lẫn nhau, húc chết sự sống của nhau mà không biết là mình đang húc nhau với cái chết! Trong khi đó, bên cạnh sự sống, vô thường chết chóc lanh lẹ tiến đến, thế mà họ vẫn ngang nhiên không hay không biết, có khác gì bầy bò kia?

Phật dạy như thế, trong số được nghe có những người xưa nay cung dưỡng thân thế quá đáng liền tỉnh ngộ, tự cố gắng khuyến khích mình sống theo sự thật. 
Nhờ thế, nên không bao lâu họ đều chứng quả, giải thoát.

 Buông Tay

 Một cô nàng lên núi gặp nhà sư. Cô nói:
- Thưa Thầy, con muốn buông vài thứ mà không thể.
Nhà sư đưa cô gái cầm 1 cái cốc rồi liên tục rót nước sôi vào đó. 
Khi nước nóng đầy cốc, tràn cả ra tay, cô gái thả ngay cốc nước xuống. 
 
Nhà sư từ tốn :
- Đau rồi tự khắc sẽ buông. 
Vấn đề là, buông rồi thì tay vẫn đau và vết bỏng vấn lên sẹo. Vậy tại sao cứ phải con chờ tổn thương thật sâu rồi mới buông ?


 Khóc và Cười

... Có ai đó đã nói rằng Hạnh Phúc,
Dấu đằng sau giọt nước mắt không lời.
Và định nghĩa hạnh phúc cuộc đời,
Sự thay thế chuỗi khóc, cười vô tận...

Ta hãy khóc với niềm vui chiến thắng,
và cười trong giọt nước mắt thiệt thua.
Nhưng từ tâm thì chẳng thể cười đùa,
Trên nỗi khổ, niềm đau kẻ khác.

Khóc là khi bước chân ta lầm lạc,
Những lần ta vấp ngã giữa đường đời.
Cười là khi đau khổ ngước trông trời,
Và đứng dậy hiên ngang cười vượt khó.

Khóc là khi oan ức, buồn... giải tỏa,
Lệ thành mây rồi vỗ cánh bay đi.
Cười là khi biết khóc chẳng ích gì.
Biết sự việc vốn là không thể khác .

Khi chấp nhận, thì đau thương vẫn hát,
Ấy là khi lệ hạt nẩy mầm xanh.
Nỗi niềm kia cùng năm tháng qua nhanh,
Không ai vui và ai buồn mãi mãi...

Khóc là khi thấy đời nhiều khổ ải,
Cười là khi nhìn thế thái yên vui.
Nên gian nan, chân không bước thụt lùi.
Và thành tựu, không mĩm cười ngạo nghễ.

Một chuỗi khóc, cười, đã làm nên cuộc thế
Nên cứ cười cho bé lại những niềm đau.
Và khóc khi cần thiết để nguôi sầu,
Cười với khóc đúng nơi là hạnh phúc.

Khóc với Cười, chẳng qua là cảm xúc,
Sương tan theo ngày nắng vội vàng lên .
Thôi quay về, bỏ lại ''hai bên'',
Bừng mở cửa uyên nguyên Chân Hạnh Phúc.

Hai khuôn mặt, chẳng nơi nao là thật!
Một ngày mưa, ngày nắng, khóc, cười, trôi.... 

Thích Tánh Tuệ 
 Himalaya India _Hạ 2012

Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên quá lệ thuộc và dính mắc vào nó vì hội ngộ và chia ly là bản chất, là lẽ tất nhiên của đời sống.
Khi vui, bạn nên nghĩ rằng niềm vui này không miên viễn trường tồn. 
Khi đau khổ, bạn nên tự nhủ rằng nỗi đau này cũng không còn mãi. 
Giữa các phạm trù đối lập như được mất, buồn vui, bạn luôn tự nhắc mình như thế thì sẽ sống thanh thản giữa ''hai miền mưa nắng ' cuộc đời.(*__*)

Namo Buddhaya

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét