Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016
TIẾNG THẦM THÌ
... Có những người mắc bịnh, luôn luôn nói lải nhải. Chúng ta gọi họ là điên khùng.
Nhưng hãy công bằng mà xét, tâm của chúng ta cũng luôn nói năng, luôn luôn có nhận định, đối thoại, suy xét, đánh giá... trong tâm. Tâm của chúng ta luôn luôn "lải nhải", chỉ khác kẻ điên kia ở chỗ nó không phát ra tiếng. Ta hãy gọi tiếng nói trong tâm đó là tâm ngôn.
Nếu khéo quan sát ta sẽ thấy tâm ngôn hay "bàn" về quá khứ.
Nó ưa lôi chuyện quá khứ ra để thẩm định, khen chê. Thỉnh thoảng nó cũng suy tư về tương lai, từ chuyện ngày mai mình đi chơi ở đâu đến chuyện thế kỷ sau điều gi sẽ xảy ra cho nhân loại. Nhưng khi nói chuyện tương lai, tâm ngôn luôn luôn dựa trên kinh nghiệm của quá khứ, từ những cái đã biết.
Nói về chuyện tương lai như học hành cho con cái hay xây dựng hạnh phúc cho chính mình, tâm ngôn phải lấy những chuẩn mực đã biết để hoạch định.
Do đó, tâm ngôn luôn luôn bị quá khứ ràng buộc. Vì lẽ đó Krishnamurti nói tâm chúng ta "bị quá khứ qui định".
Govinda ví tâm chúng ta như người ngồi ngược chiều hướng xe chạy, anh ta chỉ thấy biết những gì đã trôi ra đằng sau. Hầu như lúc nào đầu óc của chúng ta cũng bị quá khứ phủ kín.
Thế thì phải chăng tâm ta lúc nào cũng đầy ngập tâm ngôn? Có lúc nào nào tâm ngôn ngưng bặt không?
- Có, nhưng rất ngắn, ngắn đến mức chúng ta không nhận biết. Đó là một vài khoảnh khắc trước cảnh đẹp của hoa lá và thiên nhiên, một thoáng chú tâm khi xúc chạm với sự vật, một phút xuất thần trong sáng tạo nghệ thuật và khoa học, một giây tập trung tỉnh giác trong hoạt động thể lực, một ý nghĩ hồn nhiên của trẻ con. Đó là những lúc tâm trí còn tinh khôi, nó vận hành hồn nhiên và không bị qui định.
- "Viễn ly điên đảo mộng tưởng cứu cánh Niết Bàn"
Tâm Ngôn
"Tôi có đủ những thứ mà hầu hết mọi người mong muốn.
Mỗi khi tôi cố gắng có được cái gì đó, tôi nghĩ nó sẽ làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa, nhưng khi có được những gì mình muốn, tôi lại thấy nó thật là phù phiếm, chỉ là một viên đá lót đường, một thứ nữa để buông bỏ mà thôi. Mỗi lần buông bỏ là một lần ngộ, cho đến khi chẳng còn gì để buông bỏ nữa. Những gì tôi đã làm và đang làm dường như là rất quan trọng đối với tôi, nhưng đối với người khác xem ra nó chẳng có gì là quan trọng cả. Sau khi chết, tôi sẽ bị người đời quên lãng ngay.
Chẳng có gì quan trọng cả. Điều quan trọng nhất đối với tôi là sống một cuộc sống mãn nguyện sâu sắc và đầy ý nghĩa, ý nghĩa đối với tôi.
- Lời khen tiếng chê của thế gian chẳng có chút gì quan trọng đối với tôi cả, hầu hết chúng đều thiên vị, lệch lạc, đầy thành kiến. Rất nhiều thứ giờ đây đã mất đi tầm quan trọng đối với tôi; rất nhiều thứ đã mất đi sự kìm kẹp, sự chấp thủ và sức quyến rũ đối với tôi, chẳng hạn như chính trị, tiến bộ khoa học kỹ thuật, và thậm chí ngay cả tôn giáo - may mắn cho tôi Đạo Phật không phải là tôn giáo.
Thiền Sư Jotika
Cho dù mạnh mẽ đến đâu,
Cũng có khi ta mềm yếu.
Một lời lân mẫn trao nhau...
Vực dậy niềm tin kỳ diệu.
Sẽ có lúc hồn vắng thiếu,
Dù ngồi trên đỉnh thành công.
Hạnh phúc là Thương, là Hiểu,
Nên cần chia sẻ, cảm thông...
- Hôm nao sống ngày nhung lụa,
Khối kẻ một chiều trắng tay.
Chẳng thiết ôm ghì cái của..
Đâu tiếc khi đời đổi thay!
Phút trước, cười vui hỉ hạ,
Giờ sau, lả chả giọt hồng.
Chuyện bình thường, đâu có lạ!
Thành, bại đó là... hư không...
Điệu sống thăng trầm muôn thuở,
Bên đời những phút lặng yên,
Mắt từ hòa- Tâm rộng mở.
Một ngày cũng đã vô biên...
- Sáng nay bình minh nắng đẹp,
Vừa qua một cơn bão lòng.
Khi buồn đừng nên khép cửa,
Ơ kìa! Mây trắng ngoài song...
Như Nhiên - T Tánh Tuệ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét