TIẾNG CHUÔNG
Thích Tánh Tuệ
Tiếng chuông như lời Phật,
Gọi hồn con trở về,
Giữa dòng đời tất bật,
Giữa muôn ngàn u mê.
Tiếng chuông lời Bồ Tát,
Suối mát ngọt tình thương,
Tiếng dịu dàng thanh thoát,
Đồng vọng chốn thiên đường.
Chuông ngân dài buổi sáng,
Ấm áp cả núi đồi,
Băng qua nghìn sông suối,
Chuông gọi đời xa xôi.
Ngân nga lời nhắc nhở,
Tâm tưởng hoài phiêu linh,
Nhẹ nhàng tìm hơi thở,
Quay về lại chính mình.
Tiếng chuông như tình Mẹ,
Ôm ấp con vỗ về,
Con ơi! đừng rong duỗi,
Nỗi đau đời lê thê...
Chuông từ còn vang mãi,
Giữa trần thế sương mù,
Lay gọi người say mộng,
Thức giấc đời âm u...
HAI GIỌT LỆ NHIỆM MẦU (*)
Thích Tánh Tuệ
Chuyện kể rằng...
Đêm xưa... Mẹ Hiền bật khóc,
Nhỏ hai giọt lệ thương đời.
Một giọt rơi trên rừng núi,
Giọt rớt vào lòng biển khơi.
Lệ thiêng mang hồn cây cỏ,
Hóa thành Bồ Tát áo xanh.
Bốn mùa trải lòng che chở,
Thương đời khổ lụy, mong manh.
Giọt lệ không màu thuở nọ,
Khoát mình áo trắng ngàn mây.
Biển trần trầm luân mấy độ,
Nhành dương, nước tịnh trên tay.
Một mùa nắng nồng oi ả,
Lòng người hạn hán tình thương.
Lệ xanh thành cơn mưa hạ,
Thấm nhuần, mát mẻ, thanh lương...
Đêm nao cõi đời u tối,
Bạch lệ hóa thành vầng trăng.
Soi người lầm đường lạc lối,
Đưa thuyền tách bến mê tân.
Thiêng liêng giữa nghìn giọt lệ,
Là hai giọt nước Từ Bi.
Lung linh xuống đời dâu bể,
Bằng tâm hạnh bất tư nghì!
Chiều nay ngoài trời mưa đổ,
Phải chăng, giọt lệ nhiệm mầu.
Chắp tay con quì trước Mẹ,
Nghe lòng gội xóa niềm đau...
Dharamsala- Tháng 7-2009
(*) Cảm tác về truyền thuyết hai đấng White Tara và Green Tara của truyền thống Phật giáo Mật tông Tây Tạng
Thích Tánh Tuệ
Tiếng chuông như lời Phật,
Gọi hồn con trở về,
Giữa dòng đời tất bật,
Giữa muôn ngàn u mê.
Tiếng chuông lời Bồ Tát,
Suối mát ngọt tình thương,
Tiếng dịu dàng thanh thoát,
Đồng vọng chốn thiên đường.
Chuông ngân dài buổi sáng,
Ấm áp cả núi đồi,
Băng qua nghìn sông suối,
Chuông gọi đời xa xôi.
Ngân nga lời nhắc nhở,
Tâm tưởng hoài phiêu linh,
Nhẹ nhàng tìm hơi thở,
Quay về lại chính mình.
Tiếng chuông như tình Mẹ,
Ôm ấp con vỗ về,
Con ơi! đừng rong duỗi,
Nỗi đau đời lê thê...
Chuông từ còn vang mãi,
Giữa trần thế sương mù,
Lay gọi người say mộng,
Thức giấc đời âm u...
HAI GIỌT LỆ NHIỆM MẦU (*)
Thích Tánh Tuệ
Chuyện kể rằng...
Đêm xưa... Mẹ Hiền bật khóc,
Nhỏ hai giọt lệ thương đời.
Một giọt rơi trên rừng núi,
Giọt rớt vào lòng biển khơi.
Lệ thiêng mang hồn cây cỏ,
Hóa thành Bồ Tát áo xanh.
Bốn mùa trải lòng che chở,
Thương đời khổ lụy, mong manh.
Giọt lệ không màu thuở nọ,
Khoát mình áo trắng ngàn mây.
Biển trần trầm luân mấy độ,
Nhành dương, nước tịnh trên tay.
Một mùa nắng nồng oi ả,
Lòng người hạn hán tình thương.
Lệ xanh thành cơn mưa hạ,
Thấm nhuần, mát mẻ, thanh lương...
Đêm nao cõi đời u tối,
Bạch lệ hóa thành vầng trăng.
Soi người lầm đường lạc lối,
Đưa thuyền tách bến mê tân.
Thiêng liêng giữa nghìn giọt lệ,
Là hai giọt nước Từ Bi.
Lung linh xuống đời dâu bể,
Bằng tâm hạnh bất tư nghì!
Chiều nay ngoài trời mưa đổ,
Phải chăng, giọt lệ nhiệm mầu.
Chắp tay con quì trước Mẹ,
Nghe lòng gội xóa niềm đau...
Dharamsala- Tháng 7-2009
(*) Cảm tác về truyền thuyết hai đấng White Tara và Green Tara của truyền thống Phật giáo Mật tông Tây Tạng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét