NGƯỜI CHƯA QUEN BIẾT
Có một tiểu hòa thượng mới đến thiền viện, anh ta chủ động đi gặp thiền sư Trí Nhàn, nói thành khẩn:
Có một tiểu hòa thượng mới đến thiền viện, anh ta chủ động đi gặp thiền sư Trí Nhàn, nói thành khẩn:
- Con mới đến, xin sư phụ chỉ bảo con phải làm những gì.
Thiến sư Trí Nhàn mỉm cười nói:
- Trước hết, con hãy đi làm quen với chúng tăng trong chùa.
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, hỏi:
- Chúng tăng con đã làm quen hết rồi, giờ phải làm gì?
Thiền sư Trí Nhàn cũng mỉm cười bảo:
- Nhất định còn sót, con hãy tiếp tục tìm hiểu làm quen đi.
Ngày thứ ba, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, nói chắc chắn:
- Tất cả tăng lữ trong chùa con đều biết cả rồi, giờ con muốn có việc làm.
Thiền sư Trí nhàn vẫn mỉm cười nói:
- Còn một người con vẫn chưa nhận biết, hơn nữa, người ấy lại vô cùng quan trọng với con.
Tiểu hòa thượng rời khỏi phòng thiền của thiền sư, lại đi tìm từng phòng, hỏi từng người...
Thiến sư Trí Nhàn mỉm cười nói:
- Trước hết, con hãy đi làm quen với chúng tăng trong chùa.
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, hỏi:
- Chúng tăng con đã làm quen hết rồi, giờ phải làm gì?
Thiền sư Trí Nhàn cũng mỉm cười bảo:
- Nhất định còn sót, con hãy tiếp tục tìm hiểu làm quen đi.
Ngày thứ ba, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, nói chắc chắn:
- Tất cả tăng lữ trong chùa con đều biết cả rồi, giờ con muốn có việc làm.
Thiền sư Trí nhàn vẫn mỉm cười nói:
- Còn một người con vẫn chưa nhận biết, hơn nữa, người ấy lại vô cùng quan trọng với con.
Tiểu hòa thượng rời khỏi phòng thiền của thiền sư, lại đi tìm từng phòng, hỏi từng người...
Nhiều ngày trôi qua, tiểu hòa thượng vẫn không biết mình bỏ sót ai. Một hôm, anh ta đến bên miệng giếng,
chợt nhìn thấy hình bóng của mình và tỉnh ngộ, vội chạy ngay đi gặp thiền sư Trí Nhàn...
Bình: Tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen. Lạ, quen tại mình .
Bình: Tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen. Lạ, quen tại mình .
Bát nước
Có một người giàu và một người nghèo cùng tranh luận thế nào là hạnh phúc.
Có một người giàu và một người nghèo cùng tranh luận thế nào là hạnh phúc.
Người nghèo nói:
- Hạnh phúc chính là hiện tại.
Người giàu nhìn người nghèo ăn bận quần áo cũ rách, ở trong chòi tranh lụp xụp, nói giọng khinh miệt:
- Vậy mà ngươi có thể gọi là hạnh phúc? Hạnh phúc của ta là tòa nhà trăm gian lộng lẫy nguy nga, là nô bộc cả ngàn người!
Cuộc đời biến đổi vô thường, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tòa nhà trăm gian của người giàu, rồi tất cả nô bộc đều bỏ đi, người giàu chỉ trong một đêm biến thành kẻ ăn mày.
Người ăn mày lang thang xin ăn giữa trời nắng gắt, mồ hôi nhễ nhại, đi ngang qua chòi tranh của người nghèo, muốn xin nước uống. Người nghèo bưng ra một
bát nước trong, hỏi:
- Thế bây giờ ông cho rằng cái gì là hạnh phúc?
Người ăn mày đáp:
- Hạnh phúc chính là bát nước ở trong tay ông lúc này đây...
Tâm Ngôn
VỪA...
Vừa sâu đậm, vừa mỏng manh
Đó là tình cảm nhân sanh ở đời
Vừa rộng rãi, vừa hẹp hòi
Là con tim của bao người, của ta.
Trông gần rồi cũng nhìn xa
Là đôi mắt lúc mặn mà, dửng dưng
Vừa nhỏ nhiệm, vừa bao dung
Từ nơi ý niệm riêng, chung đổi dời,
Khi nằng nặng, lúc nhẹ hời
Ấy là thái độ giữa người với nhau.
Vừa đẹp đẽ, vừa..'' xấu đau ''
Chỗ lòng hoan hỉ, nơi câu tỵ hiềm
Vừa mạnh mẽ, vừa êm đềm
Khi lời ai nhuốm nỗi niềm giận, thương.
Vừa trân quí, vừa xem thường
Là câu nhân nghĩa thuở buồn, lúc vui.
Vừa hạnh phúc, vừa ngậm ngùi
Là tình yêu đó muôn đời biến thiên...
Khi hữu hạnh, lúc vô duyên
Là đường tu Đạo khi lên, lúc lùi
Thế gian đủ chuyện khóc, cười
Hơn, thua, vinh nhục ngàn đời tiếp nhau...
Thích Tánh Tuệ
Vừa sâu đậm, vừa mỏng manh
Đó là tình cảm nhân sanh ở đời
Vừa rộng rãi, vừa hẹp hòi
Là con tim của bao người, của ta.
Trông gần rồi cũng nhìn xa
Là đôi mắt lúc mặn mà, dửng dưng
Vừa nhỏ nhiệm, vừa bao dung
Từ nơi ý niệm riêng, chung đổi dời,
Khi nằng nặng, lúc nhẹ hời
Ấy là thái độ giữa người với nhau.
Vừa đẹp đẽ, vừa..'' xấu đau ''
Chỗ lòng hoan hỉ, nơi câu tỵ hiềm
Vừa mạnh mẽ, vừa êm đềm
Khi lời ai nhuốm nỗi niềm giận, thương.
Vừa trân quí, vừa xem thường
Là câu nhân nghĩa thuở buồn, lúc vui.
Vừa hạnh phúc, vừa ngậm ngùi
Là tình yêu đó muôn đời biến thiên...
Khi hữu hạnh, lúc vô duyên
Là đường tu Đạo khi lên, lúc lùi
Thế gian đủ chuyện khóc, cười
Hơn, thua, vinh nhục ngàn đời tiếp nhau...
Thích Tánh Tuệ
cách sống
Nói thì có muôn vạn
Nói thì có muôn vạn
lời hay ý đẹp.
Nhưng đôi khi...
Nhưng đôi khi...
đẹp nhất lại là
không nói một lời nào cả.!..
không nói một lời nào cả.!..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét