Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

CỨ NGỠ.....



Thích Tánh Tuệ

        
              Namo Sakya Muni Buddha               
                  TỪ là sống với thương yêu
            BI là thấy khổ lòng nhiều xót xa.
            HỶ là vui sống, chan hòa
            XẢ là buông bỏ, thứ tha mọi điều...

            Bốn điều Phật dạy không nhiều
            Con hành chưa được bao nhiêu, thiệt buồn!

 
                                                                                                    Thích Tánh Tuệ


                               Có hai loại bố thí:

Có hai loại bố thí: Trong sạch và không trong sạch.

1) Thế nào là bố thí không trong sạch?

Ðó là bố thí vì: tư lợi, bất kính, chán ghét, yếu hèn, muốn dụ dỗ, sợ chết, muốn chọc tức, ghen tức, ganh đua, kiêu ngạo, cầu danh, tránh né sự nguy hiểm, muốn mê hoặc lòng người,... Tóm lại bố thí vì một cái tâm xấu xa, không nghĩ đến sự an vui hay lợi ích cho người nhận.

2) Thế nào là bố thí trong sạch?

Nói một cách giản dị, đó là sự bố thí có tánh cách ngược lại những gì đã tả ở phần trên. Còn có nghĩa là Bố thí mà muốn đem lại lợi ích cho người nhận.

Vừa kể trên là sự bố thí trong sạch cho tất cả mọi người. Riêng cho Phật tử thì Bố 
Thí trong sạch còn có nghĩa là bồi đắp công đức cho sự giải thoát, tức Niết Bàn (Nirvàna).

Phải bồi đắp cách nào? Bằng cách bố thí với tâm trong sạch, không cầu phước báo của Trời (Deva), người (Manusya), không cầu sự sung sướng trong đời này và đời sau, chỉ cầu giải thoát của Niết Bàn, bố thí với tấm lòng cung kính (satkàra) hoặc từ bi (maitrìkarùna).

Trong lúc chưa chứng được hoàn toàn quả Niết Bàn, ta vẫn tái sinh ở cảnh an vui của Trời, người (mặc dù không cố ý cầu), đó là do nghiệp báo tốt của sự bố thí trong sạch.

Ðức Phật có nói rằng: 
Trên đời này có hai hạng người rất là hiếm có:

1) Một vị Tỳ Khưu đã hoàn toàn giải thoát trong số các tu sĩ lang thang (pravajita)
2) Một người biết bố thí trong sạch trong số các cư sĩ tại gia (Anguttara I).

Namo Sakya Muni Buddha

___(())___
           
                     

 

            Cứ ngỡ...

                  Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu?
Sống không tình cảm, sống cô liêu.
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ,
Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.

Vỡ lẽ... nhà tu cũng biết yêu!
Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
Sang, hèn, đẹp, xấu... đều yêu cả ,
Tim này không biết rộng bao nhiêu!

Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn
Ai dè có lúc... lệ thầm tuôn,
Thương đời thống khổ hoài mê đắm.
Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn...
- Đã thế, còn không thương mến nhau!
Lại gây chồng chất những cơn đau.
'' Đường đời chật chội hoài chen lấn''
Cửa đạo thênh thang... mãi lắc đầu!

Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười,
Ngờ đâu... ''hàm tiếu'' rạng trên môi.
Du hành bất chợt dừng chân lại,
Vui thấy người kia giúp đỡ người...

Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình,
Ai ngờ... tình rộng tới muôn sinh.
Cỏ, cây, sông, núi... đều ôm trọn,
Mà vắng bên lòng những sắc, thinh...
... Vẫn yêu như gió qua màn lưới,
Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình.
Nắm tay bằng hữu cùng đi tới,
Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh.

Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng,
Đâu dè... tâm đẹp, ý bao dung.
Sông Hằng bao nước tình bao lượng,
Có sống gần ai mới tận cùng.
 
Thích Tánh Tuệ 
Xứ Ấn trước thềm ''Hoa Ưu Đàm nở''

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét