Sáng nay vừa kết thúc chương trình kỷ niệm 25 năm ra đời của báo Vô Ưu tại Đaklak.
Hơn 100 vị cộng tác
viên, đọc giả,khách mời trong và ngoài Tỉnh đã có mặt.
Sáng thứ bảy, ngày đầu
tiên của chương trình, BTC đưa đoàn đến thăm vườn Thiền Ngọc Dũng của TT T.
Giác Phổ và du lịch sông nước trên hồ Lăk. Thọ trai tại chỗ. Đầu giờ chiều cùng
ngày, mở đầu bằng cuộc tọa đàm. Dĩ nhiên BBT và BTC muốn lắng nghe những ý kiến
làm thế nào để phát triển báo và kinh phí được ổn định chứ không thể “ giựt gấu
vá vai” như thời gian qua; phải nói TT Huyền Lan và Cty Hán Linh góp phần không
nhỏ cho sự tồn tại suốt 25 năm qua.Thầy và cô Tâm Tuệ vừa hỗ trợ tiếp sức, vừa
là nơi tiêu thụ số lớn mỗi lần báo ra lò.
Cái ưu điểm ai cũng
biết nhưng cần bổ sung cái khuyết để đổi mới cho Vô Ưu chưa thấy bổ sung.
Buổi sáng ngày thứ hai
trao bằng khen thưởng ghi công cho BBT, cộng tác viên, mạnh thường quân và
những người có công cho sự tồn tại của Vô Ưu.
Kể từ khi TT Giác Phổ
lãnh sứ mạng đứng mũi chịu sào cho tập thể Vô Ưu, BBT như được tiếp sức để Vô
Ưu có thêm khí lực.Tuy sư vừa đảm nhiệm Phật sự cho Giáo hội, vừa trông nom cơ
sở thừa kế của sư phụ, còn gánh vác báo Vô Ưu mà vẫn trông cứ như người thong
dong đang “thỏng tay vào chợ”. Có trách nhiệm, có óc tổ chức, có trình độ
chuyên môn, nhanh nhẹn nhưng tánh nóng.
Chỉ có vài báo của
Phật giáo tồn tại lâu như Vô Ưu (đứng sau Giác Ngộ), chưa có BBT nào có số nhân
sự tuổi đời trên dưới 80 mà vẫn nhiệt tình như Vô Ưu.
Một anh họ Tạ ( gia
tộc đủ Tứ đại đồng đường giữa sự tôn ti đoàn kết ấm êm) tuổi trên 80 mà vẫn
nhiệt tình lãnh đạo cũng là linh hồn của Vô Ưu qua một phần tư thế kỷ.Ai bảo
trách nhiệm đó dễ như việc ăn cơm hẩm với muối ớt?
Dzạ Lữ Kiều, bê bánh
mì bán cho học sinh, việc nhà như một ô sin chuyên nghiệp, lụ khụ thời gian đè
nặng trên lưng còm , vẫn đảm trách chuyên mục thơ, sau cái vỏ củi mục dễ thương
kia là một tâm hồn nhiễm nặng thơ Haiku từng được lãnh giải, cứ như chưa bao
giờ biết yêu, nhưng đã yêu từng con chữ như lần đầu đã yêu ai đó…. và lão ria
bạc, Sa Đà họ Lê kia, gần 20km từ DAKNONG về Buôn mê để soi từng con chữ của
các cộng tác viên gửi về; thế mà đèo bòng làm lão nông cho một Tiên nữ “không
tóc” ở lưng chừng non xanh. Lời thơ của lão chắc nịch như củ khoai trúng mùa
trong lòng đất.lão nói chuyện như một thuyết khách nhưng chả có khách nào được
lão thuyết.Thay vì làm “thị giả”, thì dùng thơ văn ca tụng “mẹ nó lên mây
xanh.”
Một Phan Bá Sĩ luôn
xuất hiện trên face book với phu nhân như đang trong “tuần trăng mật” trêu ghẹo
anh em đang bù đầu tổ chức 25 năm, ngỡ chừng “đào ngũ “, đã xuất hiện đúng giờ
khai mạc.
Tiến Thảo ư? Đồn rằng
đã thất nghiệp làm thị giả cho nội tưởng nhưng còn đam mê với Vô Ưu.
Không riêng một chàng
từng kinh qua thời gian làm thị giả cho nội tướng, hầu như các bạn già điều coi
việc trong BBT thích thú hơn việc hầu hạ cơm nước cho lệnh bà.
Nói để cho các ông nở
mày nở mặt, thật ra, một việc cũng vất vả không kém đó là đi “đòi nợ” của Trịnh
Dung. Suốt 25 năm những cung đường mòn nhẵn bánh xe lăn qua với gói xôi củ sắn
lót dạ đi đường,thế mà người phụ nữ cũng hầu hạ phu quân, trong nhà ngoài ngõ
tươm tất không thua việc tươm tất cho công ăn việc làm! Đừng tưởng người ấy
tươm tất lúc gặp con nợ khó đòi khi mua báo Vô Ưu. “Mua lạy bán dạ” phải chăng
là sự kiên nhẫn lúc làm ăn không công như ai đó.
Cũng là phụ nữ phục vụ
Vô Ưu, nhưng giọng hát líu lo như chim họa mi của nữ lưu xứ Huế Thu Cúc Ban mê
cứ như kẻ vô sự, một “vô sự “ ẩn tàng khối sầu miên viễn lại là trang điểm cho
Vô Ưu có trang nhạc sâu lắng.
Chưa đủ nếu chỉ nói có
bấy nhiêu nhân vật và bấy nhiêu đặc tính của những nhân sự dường như không
chuyên mà thật ra chuyên nghiệp đã trãi gần hết một cuộc đời .
Trở lại vấn đề kinh
phí, phương cách tiêu thụ, phổ biến và cải cách sau 25 năm. Đó là chuyện đường
dài khó trình bày qua vài giòng nơi đây. Dẫu sao, qua cuộc lễ đã nói lên niềm
thao thức của những nhân sự trong BBT rất dễ thương, tuổi đời rất mệt mỏi nhưng
nhiệt tâm không mỏi mệt.
Trang trí hội trường ,
sân khấu văn nghệ, trình bày tư liệu ảnh và sách báo, tiếp đón sắp xếp nơi ăn
chốn ở… cho cả trăm khách Tăng, bấy nhiêu đủ thấy tuổi thọ của Vô Ưu về lâu về
dài cũng sẽ tươi sáng đầy triển vọng.
Gặp nhau lúc bộn bề
công việc nhưng không tiếc cho nhau cái huých cùi chỏ , cái khóe mắt biết cười
và những câu trách móc nặng mùi tình cảm.
Bữa cơm thịnh soạn để
mọi người chia tay, món quà tình nghĩa lưu dấu chặng vừa bước; để lại cho Ban
tổ chức bao bề bộn bàn ghế chén dĩa rác rưỡi báo hiệu cho bao bộn bề con đường
đang đi và sắp tới của những con người dám gánh vác linh hồn văn hóa Phật giáo
ngày nay nơi miền cao
MINH MẪN
15/10/2023
Mồng 1/9/Quý Mão (
trên đường về lại TP . Vừa qua Gia Nghĩa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét