Trên vạn nẽo đường, ngược xuôi chân nối chân, xe nối
xe, cứ như cõi trần chỉ có thế, bận rộn kiếp người làm trôi tuột những thực tế
để kẻ vô tâm quên đị nhiều thực tại đau thương đang ẩn mình đâu đó, trong xó xỉnh
đời người; ít nữa được che đậy một mỹ từ để tình đời được an lòng theo cách trốn
chạy đau thương!
Hình như trên đất nước này, nhất là phía Nam, các “mái
ấm” các nhà “tình thương”, nhà “cô nhi”, trại “dưỡng lão”…Tỉnh thành, quận huyện
nào cũng có, nhưng cái có đó, không mang danh hiệu chính thức nào, có lẽ tâm tự
phát hơn là hô hào khẩu hiệu, rất ít nơi làm được.
Nhà “dưỡng lão” do gia đình cô Hồng, một tín đồ Phật
giáo Hòa Hảo tại Nhơn Trạch, Đồng Nai, cưu mang trên 80 cụ ông cụ bà không nơi
nương tựa;
Hốc Môn, tại xã
Thới Tứ, một vị tu tại gia nuôi dưỡng gần trăm cô nhi tại nhiều cớ sở, cưu mang
cụ bà, thai phụ khôn chốn dung thân ; tổ chức nhiều quán chay bình dân giúp giới
lao động nghèo.
Chùa Từ Giác đường
106, xã Tân Thạnh Đông, Củ Chi, một Ni trụ trì trông rất trẻ, nhỏ con nhưng
trái tim không hề nhỏ, cô Lệ Thanh, từ ngày tiếp nhận ngôi chùa, đã xây dựng phục
hoạt nhiều công trình bề thế nơi vùng quê không mấy sung túc. Diện mạo ngôi
chùa xác định khả năng và tầm vóc của một Ni trưởng điều hành ni chúng 21 vị,36
cháu nhỏ từ 2 tháng tuổi đến em gái đang
học lớp 12. Chi phí cho hai cô bảo mẫu. Ngoài ra, tiệm cơm chay của chùa tại chợ
Hốc Môn phụ trợ tiền điện sinh hoạt trong chùa.Hàng tháng phát 800 phần cơm từ
thiện cho bệnh viện Củ Chi.Mùa dịch còn
tổ chức hội chợ “O” đồng cho bà con địa phương, gửi đến khu cách ly nhiều nhu yếu
phẩm. Tương lai dự định thành lập “mái ấm” cho các cụ cơ nhỡ.Với những việc tưởng
chừng ngoài tầm tay của một người (mà mùa bão phải cột thêm cục sắt bên người)
biết đâu trong trái tim kia còn phát khởi những việc làm nhẹ gánh đau thương
cho xã hội. Nhìn tướng khó mà đoán được tâm đối với những người có trái tim rộng
mở!
Những cơ sở từ thiện vừa nêu, không kêu gọi, không phô
trương, không nhân danh bất cứ khẩu hiệu nào mà quy luật khắc khe khi thành lập
một cơ sở từ thiện nuôi dưỡng cần phải có. Phần nhiều con trẻ bị bỏ rơi tại bệnh
viện, mất cha mẹ, cha mẹ quá nghèo không thể nuôi…và rất nhiều gia cảnh thường
ngày không thiếu trong xã hội hiện nay. Họ nuôi như nuôi người thân, như nuôi
con cháu; họ tự lo trang trãi mọi chi phí theo khả năng. Mạnh thường quân biết,
tự nguyện hỗ trợ. Việc làm thầm lặng trong giới Phật giáo hiện nay tại Việt Nam
đâu thua gì mẹ teresa ở Calcutta Ấn Độ.
Hạnh nguyện nhập thế cứu độ quần sanh dưới nhiều hình
thức, cho dù hình thức nào cũng phải cần một trái tim nhân hậu, vô vị lợi. Những
cháu trẻ xuất thân từ mái chùa, chắc chắn là mầm non thánh thiện để góp tay vào
đời những nhân cách tốt cho cuộc sống.
Người có tâm hồn, không thể bỏ qua những trái tim rộng
mở như thế. Một bàn tay tiếp nối bàn tay sẽ bao bọc tinh cầu bằng hơi ấm tình
người. Đời người tuy ngắn ngủi nhưng lòng từ bi luôn vô hạn nếu chúng ta biết
tiếp nối ánh sáng tình thương để có một “trái tim biết thương yêu”
ĐT ni trưởng chùa Từ Giác 077 886 9930
MINH MẪN
26/5/2022