Không ai biết tên
thật của ông, họ chỉ gọi ông là ông Hai. Những ai đến chùa Phật Quang, đường
Đào Duy Từ, quận 10, kế sân vận động Thống nhất cũ của Sài gòn, đều bắt gặp
người đàn ông lưng còng, tay chân cong vẹo, đi đứng khó khăn, khổ người khô
khốc.
Hình như ông ngoài
50 thì phải, không ai đoán được tuổi của ông; ông ít nói và ông ít thân thiện
với ai. Trong chùa, ngoài 10 vị sư, còn có 3 vị ni lớn tuổi, có gần chục em nam
sinh viên ở trọ đi học. Ông là người đàn ông duy nhất tật nguyền, hai ông còn
lại trên dưới 50, vẫn còn khỏe, phụ giúp việc nặng cho chùa.
- Thưa ông Hai, gia đình ông ở đâu? Con
cái thế nào? Ông vào chùa công quả bao lâu rồi? Một tín đồ đến chùa lễ phép tìm
hiểu
- Tôi không có gia đình, tật nguyền thế
nầy làm sao có gia đình, vào chùa khá lâu, khi HT trụ trì cũ chưa viên tịch. –
ông trả lời mà mắt vẫn chăm chú vào bịch cơm, bịch thức ăn đang chia phần để
đem ra bố thí kẻ đói khổ ngoài đường mỗi ngày.
Công việc hàng
ngày ở chùa, ông Hai phụ nhà bếp đổ rác, nhặt rau,làm vệ sinh các tầng lầu,
thay nhang đèn. Gần 10 giờ sáng, ông Hai xuống bếp xúc một thau cơm trắng và đồ
ăn, đem lên lầu thờ vong, ngồi ngoài vỉa hè phía sau để chia cơm vào bịch
nilon.
- Thưa ông Hai, cơm nầy do chùa nhờ ông
phân phối hay ông tự xin chùa để làm từ thiện?
- Chùa không nhờ tôi mà tôi cũng không xin
cơm chùa để làm từ thiện – ông vẫn không ngước mắt nhìn người hỏi
- Vậy tiền đâu ông làm?
- Ai đến chùa cúng lễ, họ cho tiền, tôi để
dành mua gạo và rau củ gửi chùa nấu.
Ông nằm dưới nền
gạch với chiếc chiếu cũ rách, trước kia có người cho ông cái ghế xếp, nay ghế
đã gãy, ông vào một góc tầng trệt với tài sản duy nhất là mấy bộ đồ cuộn làm
gối, chiếc chăn đen đúa. Chân không có dép, đầu không đội nón. Mỗi lần ra khỏi
chùa, không lẫn vào ai với cái lưng còng cố gượng thẳng, hai tay khẳng khiu bơi
bơi để giữ thăng bằng, gương mặt cằn cổi với cái đầu đầy gân chạy dọc xuống cổ.
Cặp chân teo, khô, da sạm mốc cố giữ thân mình cho khỏi chúi về trước. Hai tay
cầm 10 túi cơm chay, đi về hướng sân bóng đá, ông trao cho người bán vé số ngồi
xe lăn, bác xe ôm, chị nhặt ve chai, cháu bé đi xin... toàn là những “khách
hàng” thường xuyên của ông mỗi người một bịch. Tuy thân thể thường đau nhức,
nhưng ông Hai không ngày nào thiếu vắng trên đoạn đường Nguyễn Kim. Hình bóng
ông quá quen thuộc với người dân lao động địa phương.
Một người gần chùa
biết chuyện, tâm sự: - Trước kia gia đình ông Hai ở khu cầu Ông Lãnh, bị giải
tỏa đi kinh tế mới, bố bị cây rừng ngã đè, không bao lâu sau vì không có tiền
về Thành phố chạy chữa, chấn thương cột sống, bại liệt toàn thân, mẹ bị sốt
rét, người em của ông còn nhỏ, quá đói, ăn phải nấm độc đã chết, một mình ông,
tuổi mới lớn, phải làm thuê cuốc mướn lo cho gia đình. Lúc trẻ lưng ông đi đứng
thẳng thớm như mọi người, do hằng ngày còng lưng trên nương rẫy, làm việc nặng
nhọc, ăn uống thiếu dinh dưỡng, mỗi ngày lưng ông còng thêm một ít, khi dừng
việc cuối ngày, ông đứng thẳng lưng lên cảm thấy hơi khó chịu vì các khớp khô
cứng, cứ thế lâu dần năm tháng, ông không còn đi thẳng lưng được để khuân vác
tại các bến bãi.
Cha mẹ qua đời,
ông về lại Thành phố lây lất sống. Một buổi tối mưa lạnh, ông co quắp bên hông
chùa chờ giấc ngủ muộn, thầy trụ trì nhìn thấy, gọi ông vào cho làm công quả
tùy sức. Từ dạo ấy, ông không nhớ đã bao mùa mưa nắng, chỉ biết cứ tiếng Đại
hồng chung khuya là ông đến thắp nhang các bàn thờ, ngồi một góc khuất để niệm
Phật. Tối đến, sau thời Tịnh độ, ông chui vào một góc tìm giấc ngủ say. Việc
chùa không ai nhắc nhở, ông tự nguyện luôn tay luôn việc.
Gia đình nhà đám
làm tuần 49 ngày ở chùa, các cô gái nhà đám tổ chức cúng Trai Tăng, họ nhìn ông
với sự xót thương như một người thân, thường xuyên dúi vào tay ông những tờ bạc
xanh lớn nhất
- Tiền con gửi ông Hai mua chiếc ghế bố để nằm, sao ông không mua? Để
con mua hén. - Cô Hạnh thay mặt nhà đám thăm hỏi ông.
- Thôi cô à. Cám ơn quý cô đã nghĩ tình lo cho tôi, còn nhiều người khổ
hơn tôi đang lây lất ngoài xã hội. Tôi được nương náu ở chùa là phúc lắm rồi.
Đâu dám xài phí đồng tiền của bá tánh. Dùng tiền đó tôi mua gạo để nấu cơm bố
thí hàng ngày. - Cô Hạnh lại tiếp tục nhét vào tay ông như những tuần trước,
ông lí nhí cám ơn.
- Ông đã nghèo còn lo cho người nghèo, không để dành tiền khi ốm đau mà
có. – Cô Hạnh nhắc ông.
- Trời sinh voi sinh cỏ cô à. – Ông thật thà đáp.
Trai Tăng vừa mãn,
ông Hai cũng vừa về tới chùa, trên tay cầm một túi gạo, một ít bịch nilon mới
và rau củ quả để làm cơm từ thiện vào ngày mai.
Gia đình nhà đám
nhìn ông Hai, trao đổi với nhau: Lòng từ bi và làm từ thiện đâu đợi phải đại
gia tỷ phú, trong tầm tay, gói cơm miếng canh để chia sớt cho người nghèo khổ
quanh ta cũng thể hiện tấm lòng nhân ái, tại sao ta không làm được như ông
Hai!!!
MINH MẪN
16/02/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét