Như thường lệ, mồng một tết cha con chở nhau về Sài Gòn đi lễ chùa nhưng năm nay, con ở xa quê trên tám năm, mẹ không còn, ba lủi thủi một mình về Thành phố như thói quen, chỉ viếng một vài cảnh chùa rồi, nằm chèo queo trong căn nhà trống trải gặm nhấm nỗi cô đơn.
***
Nhà bên phố, nhạc bản “Xuân này con không về” vang vọng, như mũi khoan xoáy sâu vào lòng đất
khô cứng, cũng thế, nó xoáy vào lòng ba bao quá khứ đã chôn sâu từ lâu. Những
cái Tết mà xã hội chưa ổn định cuộc sống,đàn ông, thanh niên phần lớn vào tù vì
nhiều lý do, cũng có những lý do không chính đáng, ba là một trường hợp đó, phải
nằm chung số phận của một miền Nam trong buổi giao thời.
Từ xóm làng xa xôi nào đó, cách trại giam vài cây số,
nửa khuya văng vẳng nhạc Xuân,như từ không gian vô tận lan tỏa, trong đó,”Xuân
này con không về”, lại làm giọt nước tràn ly, hai khóe mắt thấm mặn từ dòng lệ
vô tình ẩn chứa từ lâu chưa có dịp trào dâng.Bạn tù từng nhóm tụ tập chung vui
món quà Tết được gia đình thăm gửi, ba nằm xoay vào vách rấm rức nghe niềm cô
đơn thấm từng mạch máu. Đã nhiều năm quen làm con “bà phước”, những cái Tết cô
đơn là chuyện thường như những bữa ăn bình thường bằng rau rừng, lá non mọc
hoang giữa những phần cơm bạn tù được gia đình chắt mót thăm nuôi mỗi tháng.
Bao năm tháng lao lý chả biết mình tội gì khi cả đời
làm thân tu sĩ trẻ, không được giải thích, không biết phân trần cùng ai, đành
chấp nhận như một hệ quả do nhân tiền kiếp đã tạo, như vòng kim cô vô tình rơi
vào bạc số. An phận kiếp đọa đày, bao kỷ niệm, bao thân quen, bao ước vọng
tương lai đều bỏ lại sau lưng, đều chôn sâu dưới từng luống đất xới cày giữa rừng
hoang.Những nghĩ, vài tháng mình sẽ được thả thôi, nhưng , mỗi lần danh sách tù
được tha, cứ hy vọng đến người cuối cùng, rồi cuối cùng lặng lẽ sắp hàng tiến ra
chốn rừng hoang quen thuộc. Tù chung thân, được giảm án, vẫn là người về trước
kẻ giam giữ không án lệnh.Chờ đợi mòn mỏi rồi mòn mỏi chờ đợi đến độ chai lì
như vết chai lì trên hai bàn tay cầm cuốc. Năm năm trôi qua không còn hy vọng,
tiếp tục làm quen với những bạn tù mới. cố làm mới tâm tưởng để quên những hy vọng
hảo huyền, cứ nghĩ rằng nơi đây là mộ phần cho bạc phận cô đơn. Ngày nắng chói
khô khốc trên khu rừng khai hoang, đêm về làm quen với gió rừng buốt lạnh,
không chăn màn, không áo ấm.Giấc ngủ mộng mị chắp cánh mơ Tiên để sáng hôm sau,
thực tại vẫn là vòng rào giam hãm kiếp tù cô độc.
Sau mười năm chim lồng cá chậu, đời bế tắt vẫn có lối
thoát trên vùng “đất thép thành đồng”.Người phụ nữ “hữu sắc vô hương” lại là
móc xích vô hình con tạo thương tình móc nối như lưỡi câu móc phải con cá đói
cô liêu.Một đám cưới không ai thừa nhận, không họ hàng giao kết. Cha mẹ vị tình
bầy con, đến tham dự với cặp nước ngọt xá xị xem như đến tham dự đám giỗ.Con
dâu không được thừa nhận, vẫn lặng lẽ bên chồng chung tay bươn chải cuộc sống.
Những tưởng hai cuộc đời hẩm hiu dưới mái nhà thừa kế,
cuối đường hầm vẫn lóe ánh sáng một chồi non khi tuổi đời đã hơn bốn mươi, tương
lai tuổi trẻ vốn đã chôn chặt chốn rừng xanh.Con biết đi, theo ba mỗi ngày ngồi
vỉa hè đón khách bơm ga quẹt; thấm thoát thời gian khôn lớn, mỗi độ Xuân về,
cha con thong dong trên chiếc xe đạp hòa cùng phố phường nhộn nhịp. Sắc Xuân phấp
phới từng lá cờ ngũ sắc; khói nhang nghi ngút lan tỏa tận cổng chùa. Con trẻ
vui thật vui, tuổi chập chững những bước chân chưa vững, cố tiến lại đưa cho ba
miếng mức thầy vừa trao, ba không lấy, con mới đút cả mấy ngón tay vô miệng tỏ
ra sung sướng.Trên đường về, con nhìn chăm chú vào xe bán dưa hấu, tiếng còi xe
cấp cứu oang oang, con nói – pa, chiếc xe nó kêu dưa hấu dưa hấu kìa pa.Biết là
con muốn ăn,nhưng…
Mẹ ở nhà trông cha con về để nhận bao lì xì đỏ của
con mừng tuổi mẹ.Con bi bô muốn diễn đạt hương vị Tết trên phố, trong chùa,
nhưng cách nói ngọng nghịu vu vơ, mẹ cũng cảm nhận được, kéo con vào lòng đặt
những nụ hôn lên má còn thơm mùi sữa.
***
Từ nước ngoài, con điện về chúc Têt ba, suốt hàng giờ
con chỉ nói về mẹ, nhắc lại bao kỷ niệm ấu thơ vào mùa Xuân có mẹ, thỉnh thoảng
cứ hỏi vu vơ – giờ này mẹ ở đâu hở ba? Tuy là vu vơ nhưng chứa đựng một tình
thương sâu đậm suốt hai mươi năm bên mẹ. Trên đất khách quê người, cuộc sống
không đầy đủ,với bằng kỷ sư không gian,làm nghề tay trái ngành kiến trúc, phải
chấp nhận làm suốt từ mười hai đến mười
bốn giờ mỗi ngày mà không được nhận lương phụ trội, chỉ được hưởng lương ngày
tám tiếng với mức thù lao dưới quy định của đất nước văn minh, chủ hãng người Mỹ
gốc Trung Quốc vốn quen bóc lột sức lao động khi biết công nhân chưa có giấy quốc
tịch.
***
Cô đơn nơi đất lạ, thương cha nhớ mẹ ở quê nhà, thường
ngày điện về thăm hỏi, để cảm nhận mối dây ruột thịt vẫn còn gắn bó giữa không
gian dịu vợi. Tám năm không có Tết quê nhà, tám năm xa cha nhớ mẹ. Giao thừa,
sau lời chúc Xuân, con thở dài – buồn quá, Xuân nay không còn mẹ phải không ba!
MINH MẪN
MỒNG 6 TẾT
TÂN SỬU (17/02/2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét