Vậy là thoáng chốc đã 49 ngày trên bầu trời Thừa Thiên
vắng bóng một Thiền sư. Trên thế gian đã vĩnh viễn một bóng hình không còn tồn
tại những dư âm ca tụng – chống đối một hiện tượng; so với Đức Đạt Lai Lạt Ma uy tín bởi lãnh đạo
tinh thần của dân tộc Tạng lưu vong; Thiền sư lưu vong tự thân làm nên kỳ tích
cho một dân tộc, một Phật giáo Việt Nam “tay không mà nước lã đã khuấy nên hồ”!
Hồn thiêng sông núi, nước Việt không phải vô cớ sản
sanh lắm nhân tài mọi thời đại đều xuất hiện, hoặc lộ diện hoặc tiềm ẩn.Xuất
thân từ cửa Phật, Thiền sư T.Nhất Hạnh thuở còn là chú Tiểu, cũng đã phát xuất
lòng từ đối với những động vật nhỏ bé. Khi thọ Sa Di cũng đã quan tâm đến sự
trường tồn của Đạo Phật. Người luôn có những ý tưởng đi trước thời đại, mặc dù
gặp lắm gian truân trong cửa Thiền do quan điểm bảo thủ cố chấp của vài bậc tiền
bối..Muốn đóng góp, xây dựng xã hội và Phật giáo, ngài đã trang bị kiến thức thời
đại; mạnh dạn tiến thân vào xã hội công nghiệp, góp tiếng nói hòa bình cho dân
tộc.
Thập niên 66, được sự ủy nhiệm của GHPGVNTN, vận động
giải trừ chiến tranh hai miền Nam-Bắc. Thiền sư đã liên kết với mục sư Martin
Luther Martin để vận động hòa bình và chống chiến tranh VN. (Luther King, Jr.
là Mục sư Baptist, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt
Giải Nobel Hoà bình năm 1964. Ông là một trong những nhà lãnh đạo có ảnh hưởng
lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ cũng như lịch sử đương đại của phong trào bất bạo
động. Wikipedia).
Thiền sư đã giải trình trước Quốc hội Hoa Kỳ, từng gặp
Đức Giáo Hoàng và các nhà chính trị, các nhà bất đồng chính kiến và giới sinh
viên phản chiến. Song song với hoạt động Quốc tế, người cũng thành lập Đại học
Vạn Hạnh, trường Thanh niên Phụng sự xã hội, được thanh niên, sinh viên tham
gia đến các vùng nông thôn xây dựng lại
sự đổ nát bởi chiến tranh,các đoàn viên đã có nhiều hy sinh thân mạng giữa 2 phía (quốc gia và CS lúc bấy giờ. Dĩ
nhiên đoàn “cán bộ Bình định Nông thôn của quốc gia miền Nam cũng làm công tác
như thế, đó là sự lập lờ gây nhiều hiểu lầm cho phía Mặt trận Giải phóng Miền
Nam VN). Sống quá lý tưởng do xa cách quê hương, người đã có những sáng kiến mà
xã hội đương đại không thể chấp nhận, do đó, ngài phải lưu vong suốt 40 năm.
Những năm sau khi đất nước thống nhất, Thiền sư trở lại
quê hương mang tâm nguyện giải kết những oan trái cho những người đã đổ máu vì
lý tưởng. “Trai đàn Bạt độ giải oan” ba Miền không ngoài hàn gắn vết thương cho
dân tộc. Những người nằm xuống của hai
miền đều là con Lạc cháu Hồng, đã từng vinh danh lý tưởng cá biệt mà “gà nhà bôi mặt đá nhau”. Thế hệ nặng
mùi chủ nghĩa đã xa rồi, thế hệ kế thừa trẻ trung hơn, cởi mở hơn, trong cũng
như ngoài nước đều muốn chung tay xây dựng đất nước sau nhiều chục năm tụt hậu.Nhiều
nghệ sĩ, thương nhân về đầu tư, tuy nhiên, một vài lãnh đạo địa phương với óc bảo
thủ, quan liêu đã đánh mất cơ hội chiêu nạp những đại gia như Trịnh Vĩnh Bình…Dĩ
nhiên vừa mở cửa không thiếu những cán bộ chưa quen phong cách thị trường tự
do, vẫn chưa thoát khỏi cách điều hành
“hợp tác xã” lỗi thời, vì thế làm chậm bước tiến cải cách tác phong công
nghiệp.
Trong Tôn giáo cũng thế, khi Làng Mai thâm nhập vào Việt
Nam, không lệ thuộc quản lý của Ban Tôn giáo chính phủ thông qua GHPGVN, thêm
vào đó, một vài vị lãnh đạo GH đương thời không muốn đón nhận dòng tu khác lạ
truyền thống với uy tín quốc tế. Cái chính là tự thân Làng Mai không có người
tư vấn để Làng Mai hiểu được tập quán của Phật giáo trong nước. Phong cách bình
đẳng theo phương Tây không cho phép một tu sĩ trẻ đứng trước mặt một Hòa thượng
hay một chức săc Tôn giáo trao đổi ngang hàng; những thái cách như là bình thường
trong xã hội công nghiệp bị xem là thiếu tôn ti trật tự trong nhà chùa. Rất nhiều
những sơ xuất đã gây mất cảm tình với nhiều bậc lãnh đạo Phật giáo Việt Nam lúc
bấy giờ.Còn rất nhiều nguyên nhân tế nhị đã đẩy Làng Mai khỏi đất mẹ.
Sáng kiến táo bạo của Thiền sư góp ý cải cách xã hội
tuy bộc trực, thẳng thắn, Trung ương đón nhận nhưng không thể một sớm một chiều
áp dụng.Những ý tưởng đi trước thời đại, có giá trị tương lai, nhưng hiện thực
trở thành chướng ngại cho người! đôi khi bị xem là “diễn biến hòa bình do đặc
tình Tôn giáo từ ngoài đem vào trong nước thực hiện”
***
Dĩ nhiên có sự chống đối từ bên ngoài khi Thiền sư về
VN; cũng như chống đối khi người vận động hòa bình cho đất nước. Có người đặt vấn
đề tại sao Thiền sư không bảo miền Bắc chấm dứt tấn công miền Nam? Người xuất
thân từ miền Nam, có quyền gì kêu gọi phía Bắc!Trong bài giảng, ngài sơ suất về
con số người dân ở Bến Tre khi bị bom thả, chắc gì Thánh nhân không lỡ lời khi
nói!.
Việc Thiền sư vận động hòa bình, kết hợp phong trào phản
chiến ở các nước phương Tây, thuần túy là do lòng từ, nhưng vô tình trùng khớp
với kế hoạch Mỹ hỗ trợ hoặc tổ chức ngầm phong trào phản chiến để có cớ rút khỏi
Việt Nam. Suốt 20 năm tham chiến tiêu hao xương máu và khí tài mà vẫn không thấy
ánh sáng cuối đường hầm. Người Mỹ cứ đổ tiền, đồng minh đổ quân vào mà không
phân biệt ai là dân, ai là địch.Phía Bắc Trung Quốc và Liên Xô hậu thuẩn kiên cố,
bền vững, kéo dài không thời hạn, chi bằng
buông miền Nam, bắt tay với Trung Quốc, để phân rã Liên bang Xô Viết vẫn hơn,với
lý do trên, không lạ gì Trường sa của miền Nam lúc bấy giờ bị Trung quốc chiếm
cứ mà hạm đội 7 của Mỹ ở Thái Bình Dương vẫn án binh bất động.
.Lúc bấy giờ, Phó Tổng thống Bush sẵn sàng gặp lãnh đạo
tương lai của Xô Viết trong thời gian công cán tại Geneva-
M. S. Gorbachev. Không chỉ gặp phó Tổng Thống Bush, - M. S. Gorbachev còn gặp
bà Thatcher và giáo hoàng Roma John Paul II. Ông Gorbachev thú nhận: “Tôi cho rằng không có một cá tính mạnh mẽ như Reagan thì tiến trình phân rã Liên Xô sẽ không thay đổi.Và
Tổng Thống Reagan,về sau, trong hồi ký của mình nhắc lại sự kiện này, Reagan đã
kể lại rằng ông ta đã thực sự bị sốc vì vui mừng. Thực ra ông ta đến cuộc gặp ấy
mà không tin rằng tại Reykjavik, Gorbachev đã báo tin một bộ phận chống Xô viết
trong giới thượng lưu Matxcova chấp thuận việc phá tan Liên Xô.” (Wikipedia).
***
Sau đệ nhị Thế chiến, bàn cờ quốc tế đã sắp xếp phân
chia địa giới; một số nước bị chia đôi như Nam - Bắc Triều Tiên, Đông-Tây Đức
trong đó có Nam-Bắc Việt Nam. Cho thấy chúng ta chỉ là con cờ được an bài bởi
các nước lớn và đổ máu xương cho chủ thuyết các nước lớn. Do đó, GHPGVNTN ngoài
vấn đề tổng hợp các hệ phái, đào tạo Tăng tài, phát triển Phật giáo, còn quan
tâm đến tình hình đất nước mà lời mở đầu Hiến chương đã nêu: “Giáo-Hội
Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không đặt sự tồn tại của mình nơi nguyên vị cá biệt,
mà đặt sự tồn tại ấy trong sự tồn tại của nhân loại và dân tộc.”
Từ đó không lạ gì Phật giáo đã dấn thân vào vận động
hòa bình, Thiền sư T.Nhất Hạnh đại diện tiếng nói của Phật giáo lúc bấy giờ phổ
biến trong các nghị trường và phong trào chống chiến tranh. Đó là một trong những
nguyên nhân Thiền sư bị gán cho:”ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản”. Những mãnh đời
thất sũng cũng quy chụp Phật giáo tiếp tay cho Cộng sản; dĩ nhiên Phật giáo buổi
giao thời vẫn là nạn nhân, các vị lãnh đạo GHPGVNTN đã một đời trả giá cho sự
hy sinh khi đứng giữa hai lằn đạn.
***
Khi sứ mạng vận động hòa bình đã xong, Thiền sư tiếp tục
đóng góp cho phương Tây một lối sống hòa bình từ nội tâm – “Hiện pháp lạc trú”.
Giòng Thiền mới được Thiền sư sáng tạo theo tinh thần Phật giáo giúp cho cuộc sống
công nghiệp bớt căng thẳng; con người thực hiện cảm nhận hòa bình từ nội tâm,
đã kết nạp được những thiền sinh Israel và Palestin cùng cộng
trụ, xóa nhòa ranh giới phân biệt hận thù. Rất nhiều thiền sinh trên thế giới
chung sống dưới mái nhà Làng Mai; các ngành nghề dân sự, quân sự, bán quân sự,
trí thức, nghị sĩ, lãnh đạo đều tiếp nhận trang bị cho mình một tâm trạng an lạc
thanh thoát.
Tóm lại,không phải vô cớ Thế giới công nhận và tôn
vinh Thiền sư T,Nhất Hạnh là một trong những danh nhân văn hóa, đóng góp cho xã
hội nhiều phương diện rất hữu ích và hiệu quả. Chưa cần biết quả vị Niết bàn thế
nào, trước mắt đem lại một cụộc sống an lạc trong một xã hội đầy căng thẳng, đó
là một trong những công hạnh của Thiền sư
không thể phủ nhận. Dân tộc VN, PGVN nên hãnh diện đã có một bậc xuất chúng, tại
sao chúng ta không trân trọng đón nhận???
MINH MẪN 05/3/2022
.
(Kỷ niệm 49 ngày Thiền sư thị tịch)