Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

* THỐNG NHẤT VÀ ĐOÀN KẾT



Tu sĩ cũng như một số trí thức trong và ngoài nước, đều ước ao có một Phật giáo Việt Nam “thống nhất và đoàn kết”.
Phật giáo trong nước, về mặt hiện tượng, đang có một tổ chức thống nhất, được gọi là GHPGVN, ít ra 90%, dĩ nhiên còn vài đơn vị cá biệt không tham gia, vẫn sinh hoạt tôn giáo mà không chịu sự điều hành của tổ chức Giáo hội hiện tại. Cái thống nhất như thế chỉ mang tính cơ cấu hành chánh hơn là thống nhất lòng người, vì thế, tinh thần đoàn kết toàn bộ Phật giáo không có thực chất.
Ở hải ngoại, trước khi có những giáo chỉ làm phân hóa nhân sự trong tổ chức GHPGVNTN, lúc bấy giờ, thật sự là một tổ chức khá mạnh và tinh thần đoàn kết vẫn tồn tại; thế nhưng, cũng có vài chùa dưới danh nghĩa Giáo hội này, sơn môn nọ vẫn đứng ngoài, nhưng có lẽ không làm suy giảm GHPGVNTN hải ngoại lúc đó.
Hiện nay, Phật giáo tại Hoa Kỳ cũng như các các châu lục chưa có một tổ chức thống nhất thật sự. Mỗi hoàn cảnh có một mắc mứu nhất định, vì thế khó mà có một Giáo hội thống nhất như tôn giáo bạn hay ít ra một tổ chức Phật giáo tương đối như Tibet hay Bhutan.
Từ một tổ chức thiếu nhất quan và đoàn kết như Phật giáo trong nước hiện nay, các hiện tượng tha hóa, phát sinh nhiều phong thái không còn mang tính chất thuần túy của phật giáo, vì thế, việc phá giới phạm luật không thể tránh khỏi.
Thời gian thập niên gần đây, trên trang mạng truyền thông đưa lên hình ảnh, các sư trẻ, hát xướng, nhảy múa như nhập đồng, hoặc tế lễ theo kiểu Thần giáo của Bà La Môn thuở Phật còn sanh tiền.
Có vị đem khoe của cải trị giá cao những vật dụng mà đáng ra phải được xem là phương tiện, ngược lại họ coi là đích đến, tự hào đã sở hữu những của cải vật chất thay vì sở hữu một tâm linh sung túc, tương phản với cuộc sống bần hàn của dân đen trong xã hội.
Trong chùa, ngoài những tôn tượng Phật giáo, còn có cả ảnh tượng xa lạ của ngoại đạo, thậm chí thờ cả nhân vật huyền thoại như “Tề Thiên” mà người dân gọi là chùa ông Tề ở gần cầu Tham Lương quận 12, TP HCM.Có chùa thực hiện nghi lễ mà Phật giáo hoàn toàn không có. Từ một mục đích giải thoát tâm thức của Phật đề ra, qua thời gian biến thành một tôn giáo với lễ nghi ngày càng phức tạp, lễ phục màu mè diêm dúa như chốn cung đình, nhìn lại hình ảnh giản dị của đức Phật và chư Tăng thuở xưa, cách xa một trời một vực;
Đời sống tu sĩ thiếu kiểm soát, tự thân luôn hướng ngoại thì mọi tệ nạn ắt phải phát sinh – “Cái này có thì cái kia có, cái này sanh thì cái kia sanh, cái này diệt thì cái kia diệt”, đó là quy luật tất yếu mà Phật giáo trải qua gần 3000 năm đã thấy rõ. Chính vì thế, những hình thái tôn giáo gần đây mang tính chất và giáo lý nhà Phật mọc lên như nấm, bị cho là tà giáo, thật ra chả có gì xa lạ; từ thời xa xưa cũng đã có, thời đại nào cũng có, vì thế, nhân sinh bị lạc dẫn xa dần với chân lý giải thoát ban đầu. Những giáo phái nào đi đúng chân lý thì tồn tại, ngược lại sẽ bị đào thải bởi thời gian, khó ai có quyền cấm đoán, một khi họ được công nhận bởi luật pháp.
Vì sao một tổ chức được mệnh danh là Giáo hội như Giáo hội Phật giáo Việt Nam hiện nay, hơn 40 năm mà vẫn không thể quản lý chặt chẽ những tệ nạn mà trước 1975 không hề có?
1/ Giới lãnh đạo thiếu khả năng, mang tính thụ động, thậm chí nhiều khiếu kiện của các cấp tỉnh thành, quận huyện đưa về HĐTS, BTS Trung ương cũng không giải quyết dứt khoát, nếu giải quyết cũng không tạo niềm tin và tâm phục cho họ.
2/ Nhân cách của một vài vị lãnh đạo Giáo hội  không đủ trong sáng, thân giới thiếu nghiêm túc (cho dù được che đậy bởi giáo phẩm, chức sắc cao cấp) vẫn không che đậy được tầm nhìn của quần chúng và Tăng Ni thuộc cấp.
3/ Dưới danh nghĩa cúng dường mà hiện tượng ngoài xã hội gọi là bỏ phong bì, đã tác động và cản trở không nhỏ trong việc giải quyết khách quan một số Phật sự cho các địa phương.
4/ Các chức sắc của Phật giáo, không đảng viên thì cũng là gia đình liệt sĩ, có công cách mạng hoặc những quan hệ cá nhân với người có quyền chức… không cần là bậc chân tu hay có trình độ nhất định; không quan trọng đến đời sống cá nhân trong sạch và uy tín.
5/ Trong Giáo hội, chức sắc và quyền lực lấn sân cả lễ tục tôn giáo, trai tăng, đạo tràng tu tập… bàn chứng minh và vị trí tôn kính, thay vì dành cho bậc có hạ lạp cao, giáo phẩm lớn thì những ai có chức sắc, đị vị cao ngồi bàn chứng minh, những bậc niên cao lạp trưởng phải tuân nhiếp hạ vị, những ai biết giáo luật, đều tỏ ra bất mãn.
6/ Ban nghi lễ, Ban Tăng sự tỏ ra vô can khi thuộc cấp hành hoạt quá sai với tinh thần nhà Phật. Đã từng có vị làm hình Phật để đốt như đốt vàng mã cúng cô hồn, Giáo hội không hề khiển trách, ngược lại còn được bổ cử vào ban ngành có chức quyền trong Giáo hội; thế thì nói gì đến những thành phần tự do, mang hình thức tu sĩ, sống ngoài luật giới nhà Phật.
7/ Hiện nay, phong trào xây dựng chùa, am thất rộ nở, lễ lộc trai tăng, đàn tràng chẩn tế… gọi là Phật sự, đã cuốn hút tu sĩ hướng ngoại, các chức sắc Giáo hội mất nhiều thời gian cho việc chứng minh và chứng trai, còn thời gian nào cho việc tu tập.
8/ Công việc sinh hoạt về hình thức quá nhiều, đáng ra Giáo hội cần có khóa chuyên tu ngắn hạn cho tu sĩ mỗi nửa năm, nói chung và nhân sự trong tổ chức Giáo hội nói riêng để nhắc nhở việc tu tập hướng nội quan trọng hơn những lăng xăng bên ngoài. Việc an cư kiết hạ thật sự quan trọng cho Tăng đoàn, nhưng ngày nay, trong nước, duy trì giáo luật đó, đa phần các nơi chú trọng về hình thức, thay vì trong ba tháng cần có thời khóa tu tập miên mật để tăng trưởng nội lực. Chưa nói một vài nơi đăng ký tổ chức trường hạ với mục đích lợi nhuận.
 Tóm lại, hầu hết những sinh hoạt ngày nay, về hình thức vẫn duy trì  theo  giáo luật nhưng đã bỏ quên giới luật, ví dụ Giới đàn tại Vĩnh Long, do một vị đầu tròn áo vuông bao thầu toàn bộ mọi chi phí, chỉ cần vị đó được mời lên giáo giới cho giới tử, trong khi ai cũng biết nhân thân vị đó chưa đủ thanh tịnh từ thân giới lẫn tâm giới, tai tiếng trong và ngoài nước ai cũng rõ. Ngày nay, tệ nạn mọi mặt trong giới tu sĩ khá nhiều, nhưng  Giáo hội vẫn không đủ khả năng xử lý và ngăn chận, bởi lẽ, hiện nay, chưa có một vị đủ uy đức để nhiếp chúng mà trước 1975, trong thời tao loạn, giới tu sĩ ít xuất hiện những tệ nạn như thế; bốn đời Tăng Thống đã trở thành một thần tượng bất khả luận lúc bấy giờ.
Thống nhất không chỉ trên mặt hình thức mà cần thống nhất tâm cảm khi đủ tiêu chuẩn đạo lực để nhiếp phục đại chúng, có như thế tinh thần đoan kết mới thật sự xuất hiện.

MINH MẪN
04/6/2018


*GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC




Người ta thường nghĩ – muốn có hạnh phúc cần có tiền; nhưng đôi khi có nhiều tiền đưa đến tan vỡ hạnh phúc với nhiều lý do – ông bà thường nói –“giàu đổi bạn, sang đổi vợ”.
Người lãng mạn họ nghĩ chỉ cần “một túp lều tranh 2 quả tim vàng”, thực ra túp lều tranh của thời đại cày sâu cuốc bẩm không còn thích hợp với thời đại @ ngày nay. Cái nghèo đôi khi cũng tạo sự đổ vỡ nhiều cho gia đình.
***
Trên con đường xuyên bang, từ Cali qua Utah, vừa chạm đến ranh giới Arizona, Nevada (vùng đất xa xưa của người da đỏ, nay trở thành trung tâm cờ bạc nổi tiếng Las Vegas). Cái nóng thiêu đốt như chực bốc cháy mọi vật, 170 độ F hơn cả cái nóng của Việt Nam ở mức 36-38 độ C. Từ lạnh, bước ra khỏi xe như bị vứt vào lò lửa “bát quái”, vội chạy vào cửa hàng bán bánh kẹo, tạp phẩm như trốn chạy cuộc đuổi bắt của hung thần.
-         Con muốn ăn gì? Mẹ P dịu ngọt với con gái nũng nịu. Thức ăn của S luôn chọn cửa hàng Mc Donald với món chicken hoặc Ding tea những món uống khoái khẩu, trà sữa là khẩu vị của S.
S xuống xe, điệu đàng như con vịt bầu, vừa đi vừa lom khom diễu cợt cố cho cu T để ý. Cu cậu không bỏ sót bất cứ lời nói, cử chỉ, động tác hài hước của S, bên ngoài cu cậu cứ trang bị bộ mặt “hình sự”, lạnh lùng, ít nói, mà chỉ hơn một tháng trước, người ở Cali, kẻ sống New York, suốt đêm trao nhau những tin nhắn cực kỳ bay bổng. S cũng chả vừa, vẫn để ý cu cậu, nhưng cứ như tất cả thế giới đều là ảo ảnh phù du. Tiểu thư được nuông chiều, sống trong nhung lụa, há dễ hạ mình cho anh vừa lòng. Trong phòng 2 giường của hotel cách thủ phủ Utah không xa, mẹ P hay đùa với cu T, 10g đêm muốn đi ăn, hai mẹ con mình đi, thế là quơ tay múa chân, S cầm khăn tắm quất tới tấp vào mẹ P, với thái độ cuồng điên làm cho mọi người không thể nhịn cười.
-         Anh đừng chọc em cười, để em ra tay mới được, - vừa nhìn qua T, S như càng quê, leo lên giường dùng tay “Hộ pháp”, đấm bóp ngắt nhéo tới tấp Hộ pháp mẹ, mẹ phải chào thua, buộc lòng cả ba mẹ con đi ăn, để ba M ở nhà “trông chùa”.
***
Ghé tụ điểm giải trí, S mua kem, không quên mua cho anh chàng ngố của nàng; hai tay cầm 2 nụ kem, giữa khí lạnh trong đêm, lom khom chạy lạch bạch diễu cợt.
Cu cậu nhà T, cảm thấy ấm lòng được sự tận tình thương yêu chăm sóc của mẹ P, một tình cảm mà ruột thịt T chưa bao giờ có được, T xem mẹ P là một dưỡng mẫu, và P cũng tuyên bố T là con nuôi của mình. Đến nhà một ân nhân ở Utah, nơi S từng trú ngụ, mẹ P giới thiệu với ông bà chủ nhà - T là con nuôi, với ánh mắt khó hiểu và cái môi dày, S liếc mẹ sắc lẻm như dao lam cạo lông heo. Ai biết S nghĩ gì lúc ấy. Ba của S bảo với mẹ P, đi đâu, gặp ai cũng phải giới thiệu T là chồng của S, thế nhưng, chưa bao giờ có cơ hội để xác định vị thế ông xã của nàng dâu 18 tuổi.
***
“Mẹ, mẹ ngủ với con, con không muốn mẹ ngủ riêng”, chỉ cần tiếng nói nũng nịu, thêm vài giọt nước mắt hối hận của S, lòng mẹ P như tan chảy, quên bẵng cơn giận dỗi vừa xảy ra; không bao lâu, mẹ con lại tràn đầy tiếng cười, S khôn ngoan tinh tế đem lại sự vui vẻ cho mẹ P, cũng nhạy bén nắm bắt được thái độ tâm lý của mọi người. S rất lễ phép, người mà chưa đầy 2 tháng, khi cô cậu còn trao đổi tin yêu cho nhau, còn gọi ba của T là “dad”, nay đưa lên hàng “ông”, vì mẹ P vẫn gọi thầy xưng con. Đây là giai điệu lệch cung, chuyện tình trong một gia đình chưa hề có, nhưng vẫn có cái gì đó ràng buộc một cách vô hình thấm đượm hạnh phúc. S thỉnh thoảng vẫn nói đùa với “ông”, vẫn tinh tế ghẹo T, thế mà T vẫn chưa gắn nụ cười thoải mái trên gương mặt phiền muộn, T còn mắc mứu những chuyện lo âu cho tương lai cô cậu mà đầu đời gặp phải, biết rằng mẹ P và ba mẹ ruột của S đứng sau hậu thuẫn mọi việc, thế nhưng, tính tự lập, không ỷ lại và bản chất tự trọng cao, làm cho khuôn mặt T già hơn tuổi tác. Toàn bộ gia đình S tiên đoán T sẽ phải khổ vì tánh nết bướng bỉnh của S. Trước mắt, T đã lo âu cho tính xài hoang phí của S, đôi khí còn nói nửa đùa nửa thật về vị trí của T, coi T là anh hai, đôi khi hứng chí tuyên bố, con không bao giờ lấy chồng… làm cho cu cậu băn khoăn nghĩ ngợi. T nghĩ, tại sao mình lấy vợ quá nhỏ để phải khổ vì tánh khí ngang bướng của S. Thật ra, cả 2 người ai cũng có chướng khí như nhau.
Căn nhà rộng thênh thang mà vẫn không đủ dung chứa tiếng cười khi cả nhà hội tụ đông đủ. Mẹ P và T, lẫn S, đùa bỡn như chị em ngang lứa. Niềm hạnh phúc gia đình mà T chưa từng được nếm trải, giờ đây, T ngỡ chừng như đang ở trong mơ. Suốt 7 năm đã nếm trải nhiều đắng cay tình người và áp lực tiền bạc giữa xã hội thực dụng, bỗng qua một đêm, mọi sự xoay 180 độ, T không tin là sự thật. Cuộc đời không ai hưởng trọn vẹn mọi tốt đẹp, luật tương phản buộc T phải gánh chịu tánh khí của con ngựa hoang…
***
Hơn 10 tiếng lái xe trên free way, cu T thể hiện tay lái lụa, cố gắng vượt qua mệt mỏi; “gia đình hạnh phúc” 4 người bên nhau lượn lờ qua các khu phố; những căn nhà im ắng màu xám sậm, ẩn mình bên cạnh cội hoa và cây cối khoe lá nhuốm đủ sắc lạ, thể hiện sự thanh bình, an lành nơi đáng sống. Thăm viếng hồ muối thiên nhiên, vào nhà bảo tàng chiến tranh từ thời đệ nhị thế chiến, đến chiến tranh mà Nhật phải lãnh nhận 2 quả bom nguyên tử trên thành phố Hiroshima và Nagasaki. Những chiếc máy bay chỉ nhìn cũng đủ khủng khiếp về sức tàn phá, giết chóc của chúng, biểu thị sức mạnh của không lực Hoa Kỳ; nhiều kiểu dáng máy bay quân sự trong thời chiến chống Nhật, chống Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam đều được trưng bày và giải trình cặn kẽ. Các gian phòng rộng thoáng, bố trí các khí cụ binh lực, các anh hùng không quân và minh họa những hình tượng không khác người thật. Đó là những chiến tích do Utah đóng góp.
Trước khi giã từ Utah, “gia đình hạnh phúc” đến viếng ngôi nhà thờ của đạo Mormon (Mật Môn), một hệ phải chiết nhánh từ đạo gốc Kito La Mã, giống như Tin Lành không thờ Maria, nhưng có một cơ cấu tổ chức vững vàng, Utah trở thành thủ phủ của đạo Mormon, người vào đạo được cấp nhà ở, tạo công ăn việc làm, sau đó phải trích 20% lợi nhuận hàng tháng góp vào công quỹ cho nhà thờ, vì thế quỹ của giáo phái này lớn hơn bất cứ nguồn tài chánh nào trên thế giới. Tín đồ Mormon không được phép nhận trợ cấp hay bất cứ hình thức quyền lợi của chính phủ, mọi nhu cầu trong cuộc sống, kể cả sức khỏe, đều do hội Thánh tài trợ. Ngoài ngôn ngữ và đồng tiền chung của quốc gia, Utah như là quốc gia trong một quốc gia, tòa Thánh La Mã cũng thế, một quốc gia nằm giữa lòng nước Ý. Ngoài địa giới Utah, Mexico city, Panama city, Los Angeles, Sydney Australia, San Diego, Washington DC… hơn 10 địa điểm trên thế giới đều có cơ sở tín ngưỡng của giáo phái này. Đặc biệt, ngày Chủ Nhật, các cửa hàng, cơ sở, công ty đều phải đóng cửa để đi lễ. Tín đồ rất ngoan đạo. Tất cả ăn mặc sạch sẽ và lịch sự, trẻ con trên 10 tuổi đều mặc áo trắng, thắt cà vạt, theo cha mẹ vào nhà thờ, họ quy tụ trong khuôn viên để thảo luận hoặc nghe cha mẹ nói về giáo lý. Một gia đình đưa 9 đứa con đi lễ, sau khi bố mẹ dẫn giải về giáo lý, một em lớn đứng lên trình bày lại cho các em nhỏ nghe, Thấy thế, mẹ P bảo – 2 đứa bây phải đẻ cho tao đủ chín đứa, có cả gái lẫn trai, không đủ chín tên hoặc toàn trai hay toàn gái, tao đập hai đứa bây chết. Cu T trả lời, giáo hội Mormon tài trợ toàn bộ, càng sanh nhiều họ càng thích, để con dân Chúa phát triển, tụi con đẻ như thế ai nuôi.
Tất cả họ tin rằng, dù tội lỗi hay thánh thiện, sau khi qua đời đều được lên Thiên đàng ở cạnh cùng Chúa, tuy nhiên tất cả tín đồ sống rất chân thật, thân thiện, vì thế, khác với Cali, không hề thấy bóng dáng cảnh sát, và cũng chưa từng nghe tội phạm hình sự trong vùng đất Thánh đó.
***
Trong căn nhà mới mua, rộng thênh thang, cu T đi học gần 22 giờ mới về, cô S theo trường đi chơi cũng về thật muộn. Mẹ P ngồi nhìn qua khe mành cửa sổ, mỗi lần thấy đèn xe ngừng trước đường vội mừng rỡ - T về kìa thầy, rồi lại thất vọng vì không phải con mình. Định vào ngủ, mẹ P gọi lại để trò chuyện đỡ trống vắng giữa màn đêm hiu quạnh. Thật không phải khi để người mẹ đơn độc chờ con, đành bỏ quên cơn thèm ngủ để nói chuyện không đầu không đuôi. Tâm trạng người mẹ dành cho con nuôi không thua gì con ruột, thể hiện tình thương và sự thèm khát có con của người mẹ gần tuổi 50, chưa từng được mụn con do mình sinh ra. Mẹ P luôn muốn các thành viên ít ỏi trong ngôi nhà thênh thang, phải đoàn tụ mỗi đêm, đó là nguồn hạnh phúc lớn lao cho một gia đình kỳ lạ.
T đã về, mẹ P mừng một đứa, còn chờ một đứa; đây cũng mừng một đứa thế chỗ để được rút lui, vừa vào phòng, chưa kịp lên giường, lại được lệnh ra ngồi “đồng” với người có thân hình Hộ pháp mà tâm hồn thật cô đơn, tình cảm mềm yếu, có lẽ vì sự cô đơn được che đậy bằng cuộc sống sôi động với mọi người. Mẹ P tỏ ra thương chiều hai con rất mực lạ lùng, dọn phòng, giặt đồ cho T, đấm bóp cạo gió mỗi khi T bệnh hoặc mệt mỏi, đùa cợt nhau như chị em,  tỏ ra bao dung độ lượng mỗi khi con lầm lỗi.
***
Hơn 2 tuần có mặt tại Cali, T đưa mẹ đi công việc mỗi ngày, tất bật lo từ nhà ở, mua sắm, tiền bạc cho đến quần áo cho cô cậu. T phờ phạc thấy rõ, nhưng vẫn vui vì đã có mẹ cận kề. Ngày cuối trước khi về VN, mẹ P cần mọi người quây quần trong phòng khách, mẹ đọc bài và nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt thật tươi tỉnh, phấn chấn. T học bài với cuốn sách hàng trăm trang, ngồi cạnh ba đang viết. S học xong lại chăm chú trò chơi trên điện thoại, mong nhận được cặp kính cận trúng thưởng. Mãi 12 giờ đêm, hai mẹ con rơi rụng chỉ còn lại hai cha con tiếp tục làm việc, để rồi sáng ra, S đi học, mẹ và T đi shopping, cũng kéo ba theo, vì không muốn một ai trong gia đình phải xa cách nếu không có việc cần thiết.
Ba ngày đi và về nghỉ dưỡng ở Utah giữa công việc bộn bề mà mẹ P phải gánh vác, chỉ còn vài ngày mẹ về lại Việt Nam, cuộn chỉ rối tung đó đã được mẹ giải quyết mọi việc ổn thỏa. Hai con trẻ là động lực giúp mẹ có sức sống kỳ lạ. Nguồn hạnh phúc tràn trề trong mái ấm lạ lùng, nguồn hạnh phúc không xây dựng trên tiền của vật chất hay túp lều mộng mơ. Lòng khát khao tình mẫu tử, vượt lên quá khứ bất hạnh trở thành một gia đình hạnh phúc thật sự.

MINH MẪN
05/6/2018