Nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc "mối lái" cho chuyến xe giá rẻ, đi trong hai ngày - Sài Gòn-Di Linh. Một tài xế trẻ, có tâm đạo, cũng là xe nhà, thân quen với gia đình nữ sĩ, vì thế, vừa "ngon - bổ và rẻ". Vấn đề là phải tìm đủ người cho xe bảy chỗ.
- Để Cúc thuyết phục anh Noa đi - người "mối lái" hứa, nhưng chưa chắc ăn nếu chàng ta mê câu cá hơn mê đi "phượt" dã ngoại.
Vì thế người tổ chức phải đặt vấn đề, nếu ông "đen thui" (Noa) của bà, không chịu đi, phải tìm người dự khuyết.
Củ Chi đăng ký đi ba vị, còn Đông Thạnh có hai ông bạn già từng ngỏ ý muốn tìm rừng núi ẩn tu với bà bạn trăm năm; nhưng một ông chắc, một ông chưa chắc.
Ông bạn Đồng Giáo, thường gọi là anh Bảy, (bạn thân của thầy Tuệ Sỹ), khoái đi chơi hơn khoái làm bếp hàng ngày cho thằng quý tử đi làm hay đi học gì đó. Bà vợ thì sáng sớm về Thành phố chăm sóc cháu, tối mịt mới về. Còn cái ông bạn tên Chánh hay còn gọi là Hạnh Minh, tuy một vợ một chồng, bà thì đi làm suốt ngày, ông ở nhà chăm cây cảnh và hai con chó. Nhà có khế chua và khế ngọt, tuy ít, nhưng đã hấp dẫn kẻ "lang bạt kỳ hồ". Ông này chỉ có anh Bảy bảo mới nghe. Thế là hai ông chắc chắn đồng hành. Nếu hai ông bà "đen thui" không đi thì sẽ thiếu một, cả hai đều đi thì dư một. Đến giờ chót, xe bảy chỗ đi tám người. Sao đây? Đành nhờ nữ thí chủ của Văn Noa hỏi chủ xe có đồng ý chở thừa người?
Mọi sự ổn thỏa, thừa một người tức thừa 400.000 tính theo đầu người, dự tính mua bao gạo cúng dường và thêm 2 lít dầu ăn của người "trưởng đoàn", tiền còn lại chi phí ăn cho đoàn cả chuyến đi và về. Thế nhưng, gạo chưa mua vì xuất hành quá sớm. Hơn một tiếng, xe ra đến ngã ba Dầu Giây. Quán chay Hội Ngộ lúc nào cũng đông khách hơn quán Giác Ngộ bên kia đối diện, xe phải quẹo ngược qua đường để đoàn thưởng thức món phở chay nổi tiếng nơi đây. Ai cũng tấm tắc khen nước lèo ngon, chả lẽ nấu bằng thịt chuột hay địa long!!! Đoàn tếu cho vui chứ không ai dám quả quyết. Cái ngọt của rau củ quả khác với chất ngọt của bột ngọt, cái ngọt trong tô phở không ai đoán từ đâu mà có.
Kể cả tài xế là chín khẩu phần, mỗi tô là 20.000$, vị chi 180.000$. Sau khi chung tiền trả cho chủ xe, loay hoay không biết đếm, bèn nhờ nữ sĩ kiểm tiền trao cho chủ xe kiêm tài xế. Và ăn sáng xong, tiền còn 280.000$. Gần trưa, xe tấp vào chùa Phước Huệ Bảo Lộc "thời Ngọ" hết 188.000$, bay đứt số tiền dự tính ăn trong hai ngày đường. Cầm trên tay 92$ từ bà chủ quán mà "trưởng đoàn" ngẩn ngơ!
Lên Di Linh đã hơn một giờ trưa, khách chủ chưa phân ngôi thứ, trưởng đoàn môi giới fan hâm mộ với người nổi tiếng chưa cất giọng MC giới thiệu, nữ sĩ Thu Cúc và nữ sĩ núi đồi vội vả ôm nhau như đã từng thân nhau nhiều kiếp. Sự hiện diện của mọi người như sự thừa thải, lạc lỏng giữa không gian bạt ngàn gió lạnh. Dáng đứng của trưởng đoàn như xiêu vẹo, bất lực.
- Hai vị vừa phải thôi, người ta môi giới chưa kết nối mà đã tự động kết nối "wifi" như mạng không giây như thế coi sao được. Môi giới nhà đất tiền cò 2 phân thì môi giới người với người phải như thế nào chứ, đi tắt về ngang làm sao người ta làm ăn được gì! - trưởng đoàn lên tiếng.
- Người ta quen nhau nhiều đời rồi, nay gặp lại đâu cần môi giới - hai nữ sĩ đồng lòng bênh vực.
Nghe ra cũng phải, nhưng không có người mối lái như trưởng đoàn thì dễ gì kẻ đầu núi người cuối sông gặp nhau thắm thiết như thế. Thế là họ đã cắt cò, đành chịu thôi. Một lúc sau, chuyện đã vãn, nữ chủ nhà đem ra hai quả đu đủ to và xanh, hai đòn chả, một kết nối tâm giao với nữ sĩ Thu Cúc, một "lại quả" thay phần tính cò cho trưởng đoàn, coi như huề cả làng.
* * *
Cách trung tâm huyện Di Linh 11km, đoàn vào rừng thăm đất của thầy Chơn Khải. Rừng cây còn hoang sơ, một ít cây cà phê buồn bã rũ lá. Cây sầu riêng đang ra chồi non chuẩn bị mùa trái cho sóc rừng thưởng thức. Cái gọi là chùa cũng được, thất cũng không hơn, bằng cement, gỗ và tole che mưa tránh nắng cho các tượng Phật ảm đạm trên bàn thờ, nhìn xuống vũng thấp, cây tạp và rừng thông. Tiếng suối róc rách từ xa len qua kẽ lá, thu hút tính khám phá của du khách. Đá lởm chởm dọc lòng suối, mỗi người cầm cái gậy thế mà đi cũng khó khăn. Anh Chánh và sư cô Minh Tâm thoăn thoắt như sóc, đã lên tới đỉnh thác. Ông bà nữ sĩ chào thua, chị Hoan lên nửa chừng đành ngồi lại. Bác Bảo trượt chân, ngã ngửa đầu đập vào cạnh đá, máu ra từ sau ót, được thầy Chơn Khải dùng năng lượng sinh học cầm máu. Mỗi người đều ngồi lại giữa đoạn lên dốc thác. Cỏ cây, đá, suối đã làm chồn chân lữ thứ.
Một đoạn rừng, tượng Phật bà Quán Thế Âm độ 0.8m, chuyển từ Đà Nẵng vào, ngự trên tảng đá, cạnh con suối làm tăng vẻ đẹp quý phái từ màu trắng của tượng và nền xanh núi rừng. Đặc biệt nước suối nơi đây, lạnh như nước ủ trong tủ lạnh, được Pasteur kiểm nghiệm, đạt chuẩn, mọi người đều vốc nước suối uống một cách tự tin. Đã qua nhiều năm mà nơi đây vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng có chứng kiến đoạn đường vài trăm mét từ lộ nhựa vào đất rừng, mới thấy sự vất vả vào mùa mưa, đất đỏ lầy lội, trơn trượt, một thân một mình thầy Chơn Khải dù nhiệt thành bao nhiêu mà tài chánh eo hẹp cũng khó hoàn chỉnh theo ý muốn. Có bao nhiêu tiền, thầy bỏ vào đây như chiếc lá rơi vào giữa suối, như hạt muối lọt giữa bể sâu. Ai đến cũng khen và thích, nhưng không ai can đảm một thân chôn chân giữa núi rừng chưa có dân cư. 8 người đi thì hết 6 người muốn tìm nơi an trú, thế nhưng... Riêng chỗ thất của thầy Chơn Khải đang ở thì rất lý tưởng, cách trung tâm Di Linh 5km, dân cư chưa đông, rộng thoáng, bà chủ đất muốn bán tiếp số đất còn lại. Sư cô Minh Tâm thì "nhất y nhất quởn", ba y một bát. Bác Bảo và cô Hoan nguyện vận động giúp cô mua đất để chuyên tu. Cô mỗi ngày thiền 10 tiếng, ăn ngọ, chỉ chưa ngủ ngồi thôi. Cô hành pháp Vipassana.
* * *
Một ngày ngồi xe thêm lội suối băng rừng, về đêm, sau một lúc tâm sự, trao đổi giữa chủ và khách, ai cũng chìm trong mộng đẹp, giữa không gian mát lạnh, bốn bề yên tĩnh mà Thành phố khó tìm nơi được như thế.
Chủ lo bữa cơm sáng thật sớm, hình như ít khi được cơm nóng nên xơi cả hai chén với mít kho và canh chua bắp chuối sợi. Đoàn dạo quanh khu đất một lúc, đợi mật ong mùa cà phê mang đến, rồi thẳng tiến về Bảo Lộc. Trưởng đoàn tuyên bố, ngày đi tốn hơn ba trăm, còn lại 92 ngàn, xin khóa sổ khi mà bụng đã no, trên đường về không ăn uống linh tinh nữa. Gia chủ tiếp cho bịch bắp nấu mang theo. Tiền còn lại gửi cho tài xế phụ nạp mãi lộ qua các trạm giao thông.
Về Bảo Lộc mà không thăm tu viện Bát Nhã là điều thiếu sót của Phật tử. Từ Thành phố vào độ 16km, xe chạy lòng vòng mà không tìm lối vào được, ghé bên đường hỏi thăm người xe ôm, bỗng đâu một bà cụ người Bắc xuất hiện ngay cửa xe, tình nguyện chỉ đường.
- Anh ơi, cho hỏi thăm đường vào thác Dambri ạ!
Trưởng đoàn vừa dứt lời, anh xe ôm chưa kịp đáp, bà cụ chen ngay vào như một sự hào hứng, nhiệt tình chưa từng có. Cái miệng móm mém mọc răng chưa đủ, gương mặt tươi vui phấn khởi như vừa nhặt được của quý, đã lấp đầy vết nhăn trên khuôn mặt khắc khổ, vừa cười vừa nói:
- Đi lối này nhé, quẹo tay này, đi tay này, rẽ tay này, gặp nhà thờ đang xây, thẳng tay này. Tay này! Cứ tay này mà bà hăng hái một cách sốt ruột.
- Dạ, dạ, nghe rồi, cám ơn cụ!
Tưởng đâu như thế đã xong, bà lại tì tay trên cửa nói tiếp. Xe chưa dám chạy. Người đàn ông xe ôm ngồi nhìn, có lẽ, nếu bà ở gần đó, chắc gì xe ôm bắt được khách, thay vì buồn ế ẩm, lại được một bà cụ nhiệt tình tâm sự cho qua ngày, vợ con ngày đó chắc thiếu gạo ăn.
Trên xe ai cũng cười ầm, nhớ mãi "cái tay này" của cụ bà. Hai ngày đường đều rôm rả tiếng cười, mỗi người góp vui một chuyện. Sư cô cũng không thiếu chuyện hài.
- Sao mấy lão tướng phía sau không ai lên tiếng? Trưởng đoàn hỏi.
- Ông nói hết rồi còn gì để nói. - anh Chánh đáp.
Xe rẽ vào hướng Biên Hòa - trưởng đoàn nhá máy cho nữ sĩ rừng xanh, chưa kịp tắt, hình như gia chủ túc trực bên máy nên vội hỏi - Đến đâu rồi? - Dạ thưa vừa qua nhà thương điên - trưởng đoàn đáp. - Sao không vào đó ở ít bữa.
Cả đoàn không nhịn được cười, bụng nghĩ thầm, vào đó mắc công hai người đi thăm nuôi. Rồi một cuộc gọi từ số lạ, khen bài "Ảo giác-Hoang tưởng-Điên" viết quá hay nhưng trang nhà không dám đăng. Rồi hỏi đang ở đâu, có lẽ trên xe sóng không rõ nên đầu máy kia nghe nhầm: - Vậy là sư phụ của con cũng từ nhà thương điên ra?
Có lẽ hắn ta bị ám ảnh qua bài viết đó.
Không biết ai khởi sự, khai mào thế nào mà nhắc lại chuyện chó cắn, có lẽ nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc, ừ, thì nói toẹt ra cho có đầu có đuôi:
" - Anh Bảy từng mời ăn chay ở tiệm, trong lòng canh cánh tìm cách đáp đền, mãi mấy tháng sau mới có dịp hoành tráng. Một buổi sáng vào An Trú thất thăm thầy Tấn Tuệ, đối diện bệnh viện Hốc Môn, vừa ra thì bầy chó của thằng chủ đất hùng hổ nhảy vào. Chiếc xe đạp vận tốc chỉ hơn người đi bộ, con hẽm chật đủ tránh hai chiếc gắn máy, con chó trắng nhanh chân táp vào ống quyển, rướm máu. Hai vợ chồng thằng chủ đứng nhìn mà không can ngăn chó, cũng chả hỏi thăm người bị cắn thế nào. Vài ngày sau, thầy T.H biết, gửi cho 5 triệu, bắt đi chích thuốc và và truyền dịch cho khỏe. Tiếc tiền, chỉ đi chích suốt tuần, thân tròn như hột mít mà truyền dịch nữa, có nước nằm mà lăn chứ đi gì nổi. Thế là được dịp mời hai lão tướng lên gần Hoằng Pháp đãi bánh xèo.
Cuộc vui sắp tàn, anh Bảy hỏi - tiền đâu mà đãi đằng xôm tụ vậy? - Anh đừng lo, cứ ăn thoải mái, nay tiền nhiều lắm. - Trúng mánh sao? - Dạ, mánh chó cắn, được chó cắn mới có tiền bao đại ca chứ... - Trời ơi, làm tui ăn không vô, nói sớm thì khỏi ăn. Ăn tiền chó cắn sao ăn cho đành..."
Trên xe được phen cười nức nẻ. Anh Noa buộc miệng - Pó tay cái ông này.
Lại cái ông này chứ không phải cái tay này nữa. Mọi người muốn có một chuyến đi tràn đầy hạnh phúc do trưởng đoàn tổ chức như thế. Chị Ninh Giang Thu Cúc gợi ý - Chúng ta lập nhóm này, đi đâu cùng rũ đi có bạn, xin góp ý đặt tên nhóm.
Chị Hoan: - Nhóm "cái tay này".
Cả xe cười ầm, một từ ngữ đầy ấn tượng của bà cụ ở Bảo Lộc. Người khác góp ý: - Lấy tên Bảo đo suối, bởi trước đó bác Bảo xác định mình đi đâu cũng phải đo đạc cẩn thận. Tràng cười lại vang dậy.
Nữ sĩ bảo lấy tên cu Tiến (tên của em tài xế). Trưởng đoàn phản đối, không được, Bắc Tiến, Nam tiến còn hiểu được, cu Tiến là hiểu thế nào?
Lúc nầy tiếng cười át cả tiếng ồn từ bên ngoài. Lúc bấy giờ lão Bảy ngồi sau lên tiếng: - Chừng nào tổ chức ra mắt nhóm, ra mắt ở đâu? - Trưởng đoàn đáp, thì ra mắt tại nhà nữ sĩ, ngày giờ tùy gia chủ sắp xếp; tôi tình nguyện làm đầu bếp. Thế là mọi người xin số điện thoại của nhau.
* * *
Em Tiến tài xế thật nhã nhặn, vui vẻ, tuy mệt nhưng không hề tỏ ra khó chịu. Chương trình từ đầu, không có mục vào tu viện Bát Nhã; ra vào gần 40km, không có việc đưa khách - Về mãi Củ Chi cũng gần 40km. Những bác tài khó tánh khác không dễ như vậy, chưa nói bỏ khách lòng vòng mỗi người một nơi.
Một chuyến đi đầy ấn tượng, tràn niềm vui mà tài xế góp phần không nhỏ. Mãi phân vân cho tựa đề bài viết, nữ sĩ góp ý - CHUYẾN ĐI HẠNH PHÚC! Ừ cũng được, chứ lấy cái tay này, cái tay này, ngoài người trong đoàn, thì chỉ có trời mới hiểu tại sao.
MINH MẪN
31/3/2017
31/3/2017
(Mong anh chị trong đoàn thông cảm bài này ra muộn, bởi ba ngày liền bận suốt, vả lại không còn hứng, nhưng nữ sĩ Ninh Giang Thu Cúc hỏi tại sao chưa có bài tường thuật; sáng nay được ở nhà, xin nợ núi rừng và chuyến đi tràn niềm vui.)