Bác sĩ Nguyễn Bích Liên
Một
trong những bệnh ung thư làm tôi quan tâm nhất là bệnh ung thư gan. Đây
là bệnh gây ra cái chết vì ung thư đứng hàng thứ hai cho nam giới người
Việt nói riêng và người Đông Nam Á nói chung, chỉ sau ung thư phổi.
Là
một bác sĩ chuyên về ung thư, tôi phải đối diện và chiến đấu với sự
chết hằng ngày. Có nhiều khi thắng trận, nhưng phải thành thật mà nói là
rất nhiều khi thua. Có những trường hợp thua mà tôi không buồn gì lắm
vì tuy cuối cùng thua trận nhưng mình đã kéo dài thêm sự sống cho bệnh
nhân một cách có ý nghĩa. Chuyện làm tôi buồn khổ nhất là mình đành bó
tay vì khi bệnh nhân đến gặp, bệnh đã đến thời kỳ “hết thuốc chữa”. Lại
càng đau đớn hơn khi bệnh nhân là một em bé, một thanh niên hay thiếu
nữ, hay một ngưòi trung niên còn đang tràn trề nhựa sống. Vì tôi biết
rằng những bệnh có thể ngừa được, hay ít ra có thể truy tầm ra sớm và
chữa lành được. Thế mà…
Một
trong những bệnh ung thư làm tôi quan tâm nhất là bệnh ung thư gan. Đây
là bệnh gây ra cái chết vì ung thư đứng hàng thứ hai cho nam giới người
Việt nói riêng và người Đông Nam Á nói chung, chỉ sau ung thư phổi. Hơn
nữa, người bệnh thường là những thanh niên hay trung niên đang ở vào
giai đoạn sung mãn và thường đang, hay sẽ là rường cột cuả gia đình, xã
hội và đất nước. Năm ngoái, một thanh niên người Việt vào bệnh viện vì
tự nhiên bị đau bụng bất thình lình. Các bác sĩ khám phá ra là gan cuả
anh đã bị nhiễm siêu vi viêm gan B và anh đã bị ung thư gan ở thời kỳ
cuối cùng. Anh đã không hề biết là anh đã bị siêu vi viêm gan B. Thanh
niên này mới có 27 tuổi, vừa học xong đại học và đang nghĩ đến chuyện
kết hôn. Anh đã chết không đầy ba tháng sau khi tìm ra bệnh. Đây không
phải là một chuyện hiếm hoi, mà là điều rất thường thấy ở cộng đồng Á
Châu. Bệnh thường được phát hiện một cách bất thình lình, không có dấu
hiệu gì báo trước. Và khi tìm ra thì đã quá trễ.
Một
bác sĩ người gốc Trung Hoa tên Mark Lim ở San Francisco mới 30 tuổi,
vừa ra trường, chưa kịp nghĩ đến gia đình vợ con, bị đau bụng dữ dội,
tưởng là mình bị loét bao tử vì làm việc quá độ. Nhưng không, anh đã bị
ung thư gan khắp cả hai bên lá gan và anh đã mất không lâu sau đó. Bốn
năm trước, anh đã được cho biết là anh bị viêm gan B, nhưng các bác sĩ
điều trị nơi anh đang học y khoa bảo anh đừng lo vì viêm gan còn ở trạng
thái “carrier” (nôm na là “ngủ”), và anh không cần phải truy tầm ung
thư gan cho đến khi anh ở tuổi 50 hay 60. Những lời khuyên này có thể
đúng cho người da trắng bị bệnh gan vì uống rượu hay mới bị viêm gan C,
nhưng không đúng cho người Á Châu. Các bác sĩ cuả bác sĩ Mark Lim, và
ngay Mark, chính mình là một bác sĩ, đã không biết là đang có một trận
dịch ung thư gan gây ra bởi siêu vi B trong những thanh niên gốc Á. Và
họ cũng không biết là người gốc Á có cơ hội bị chết vì ung thư gan cao
hơn người da trắng gấp 10 lần.
Taị
sao như vậy? Tại sao bác sĩ Mark Lim, người đã học ra bác sĩ từ một
trường đại học y khoa nổi tiếng, và các ông thầy của anh, đã không biết
gì về những dữ kiện này? Bác sĩ Samuel So, giám đốc Trung Tâm Bệnh Gan Á
Châu taị đại học Stanford, giải thích như sau: “Chỉ trong một thế giới y
khoa hoàn toàn lệ thuộc vào khuôn thuớc cuả người da trắng trong việc
chẩn bệnh và chữa bệnh, mới có thể có sự sai biệt về sức khoẻ nhiều như
vậy”. Nói một cách rõ ràng hơn, những nghiên cứu và quan tâm về các vấn
đề y tế cuả người Á Châu có rất ít. Các cơ quan chính quyền cũng như dư
luận toàn quốc không quan tâm đến, vì những cuộc nghiên cứu y khoa tại
Mỹ hay Âu Châu thường chỉ có sự tham dự của người da trắng. Vì người da
trắng ít bị viêm gan và ung thư gan, đây không phải là quan tâm hàng đầu
của họ. Người Á Châu thì hoặc không biết hay không quan tâm đến và thờ ơ
không muốn biết, nếu chính họ chưa bị mắc phải. Người Á Châu còn có
khuynh hướng sợ sệt hay bảo thủ, không muốn tham gia vào các cuộc nghiên
cứu để tìm thêm về bệnh, hay các phương pháp chẩn bệnh, trị liệu mới.
Do đó, nếu người da trắng không tìm hiểu hay nghiên cứu thì chúng ta
cũng đành thúc thủ vậy. Những cách suy nghĩ và thái độ tiêu cực này cần
được thay đổi, càng sớm càng tốt.
Ta có thể làm được gì?
Những điều cần biết về bệnh viêm gan B và ung thư gan:
1. Tỉ
lệ bị viêm gan B và C ở người Việt và Á châu rất cao. Tỉ lệ cuả B là
16% và cuả C là 10%. Có thể cao hơn vì nhiều người không thử.
2.
Đàn ông Việt Nam có tỉ lệ bị ung thư gan cao nhất ở Hoa Kỳ, gấp 13 lần
người Mỹ trắng. (Người gốc Đại Hàn gấp 8 lần và người gốc Hoa gấp 6 lần)
3.
Nguyên nhân chính gây ra ung thư gan ở người Á Châu là viêm gan B. Với
viêm gan B, người bệnh có thể bị ung thư gan khi gan chưa bị chai, và
ngay cả khi thử máu không thấy có dấu hiệu siêu vi B đang hoạt động
.
4. Viêm gan B cũng gây ra cái chết vì chai gan hay viêm gan cấp tính.
5.
Những người bị nhiễm viêm gan B khi còn thơ ấu hay lúc lọt lòng mẹ, có
tỷ lệ bị ung thư gan rất cao, đến 40% và có thể ở tuổi rất trẻ như hai
trường hợp kể trên.
6. Hiện
thời có thuốc để chữa viêm gan B. Tuy nhiên hiệu quả chữa lành cuả các
thuốc này còn thấp, chỉ dưới 20%. Do đó, nhiều thuốc mới đang được thí
nghiệm.
7. Chích ngừa viêm gan B nếu chưa bị mắc bệnh là cách tốt nhất để ngừa chứng hư gan vì siêu vi B và ung thư gan.
8. Các
trẻ em sinh ở Mỹ trong vòng 20 năm qua đều đã được chích ngừa viêm gan
B. Ngoài ra trẻ em vào lớp Bảy cũng phải được chích ngừa cho siêu vi B.
Tuy nhiên, còn rất nhiều trẻ em chưa được chích ngừa.
9. Viêm gan C thường có tính cách mãn tính và thường 20 đến 30 năm sau mới gây ra bệnh nặng như chai gan, ung thư hay hư gan.
10. Ngưòi bị viêm gan C cũng dễ bị ung thư gan, nhưng thường thì phải bị chai gan trước khi trở thành ung thư gan.
11. Cũng có thuốc chữa bệnh viêm gan C, phải dùng cả thuốc uống và thuốc chích và cơ hội chữa bệnh khoảng 50%.
12. Chưa có thuốc chích ngưà cho viêm gan C
13.
Cả viêm gan B và C đều truyền đi qua sự đụng chạm về máu như truyền
máu, sử dụng kim chích, dùng dao cạo râu, bàn chải đánh răng, v.v cuả
ngưòi bệnh. Sự giao hợp cũng có thể làm lây bệnh viêm gan B và C từ
người này qua người khác. Truyền máu ở nước Mỹ rất an toàn trong vấn đề
này vì tất cả máu đều đã được thử siêu vi viêm gan B, C và HIV
14.
Ăn cùng mâm cùng dĩa không bị lây viêm gan B hay C, nhưng có thể làm
lây viêm gan A là một loại viêm gan thường nhẹ và thường không gây những
hậu quả tai hại về sau. Tuy nhiên, nếu bị lây bệnh này sau khi đã bị
viêm gan B hay C thì gan có thể sẽ bị yếu đi nhiều và gây thêm thương
tích cho gan.
15.
Uống rượu khi đã bị viêm gan B hay C có thể làm gan yếu hơn, gia tăng
cơ hội bị chai gan hơn, và gia tăng cơ hội bị ung thư gan hơn. Vì vậy,
nếu muốn uống rượu, xin chỉ uống vừa phải nếu gan cuả quý vị tốt và
không bị nhiễm siêu vi B hoặc C hay một bệnh gan nào khác. Nếu bị bệnh
gan, nhất là nếu bị siêu vi B hay C, xin tuyệt đối đừng uống rượu. Quý
vị nên biết là nguyên nhân gây chai gan và ung thư gan nhiều nhất cho
những người không bị siêu vi gan B hay C là rượu.
Những điều nên làm:
16. Tất
cả mọi người Á châu nên được thử máu để xem có bị viêm gan B hay C
không. Ngoài ra cũng nên thử xem đã được miễn nhiễm viêm gan A và B hay
chưa. Xin hỏi bác sĩ cuả quý vị để thử ngay nếu chưa thử bao giờ.
17.
Nếu kết quả thử máu có Hepatitis B surface antigen HBsAg (dương tính)
(positive), quý vị cần thử lại sáu tháng sau. Nếu vẫn dương tính, quý vị
đã bị viêm gan B.
18.
Trong trường hợp này, quý vị cần được theo dõi chức năng gan, lượng AFP
(alpha-fetoprotein) trong máu mỗi sáu tháng, và siêu âm gan mỗi một năm
để truy tầm ung thư gan. Quý vị cũng nên gặp bác sĩ chuyên môn về gan
để xem có cần chữa bệnh viêm gan B hay chưa.
19.
Nếu không có HBsAg (âm tính), tức là chưa mắc bệnh, thì phải xem
Hepatitis B antibody tức HbsAb xem có đủ cao hay không. Nếu trên 10, có
nghiã là bạn đã được miễn nhiễm. Nếu âm tính hay thấp hơn 10, bạn cần
được chích ngừa viêm gan B.
20. Với
viêm gan C, nếu có Hepatitis C antibody tức HCV Ab dương tính, quý vị
có lẽ đã bị viêm gan C, chứ không có nghiã là quý vị đã được miễn nhiễm
đâu. Nên đi gặp bác sĩ chuyên khoa gan ngay để thử nghiệm xem lượng vi
khuẩn có cao không, chức năng gan còn tốt không và quý vị có phải chữa
trị hay không vào lúc này.
21. Nếu
đã bị chai gan vì bất cứ lý do nào, qúy vị cần được theo dõi kỹ và được
truy tầm ung thư gan với lượng AFP (alpha-fetoprotein) trong máu mỗi
sáu tháng, và siêu âm gan mỗi năm một lần dù cho quý vị không có triệu
chứng gì cả.
22.
Nếu máu không có lượng kháng thể IGG hay Total Antibody cuả viêm gan A,
thì quý vị chưa được miễn nhiễm viêm gan A và nên nghĩ đến chuyện chích
ngưà, nhất là nếu quý vị đã bị viêm gan B hay C, để bảo vệ gan không bị
hư haị thêm trong trường hợp nhiễm thêm viêm gan A. Cũng nên chích ngừa
nếu qúy vị đi đến vùng có dịch như Việt Nam hay Mexico chẳng hạn.
23.
Nên nhớ: chưa có thuốc chích ngưà viêm gan C. Do đó, nếu quý vị đã miễn
nhiễm siêu vi A va B, quý vị vẫn có thể bị nhiễm siêu vi C. Xin tránh
những hành động có thể gây ra sự truyền nhiễm qua đường máu từ người này
qua người khác như dùng kim chích, bàn chải đánh răng, dao cạo chung.
Hãy dùng kim mới khi đi xâm mình, châm cứu, hay lễ giác, và dùng đồng xu
mới và riêng cho từng người để cạo gió.
24. Hãy xử dụng bao cao su khi giao hợp hay các biện pháp an toàn khác như tránh quan hệ tình dục với nhiều người.
25. Tránh uống rượu. Nếu đã bị viêm gan B hay C rồi thì tuyệt đối không uống rượu.
26. Hãy nhắc nhở con em về những điều trên và loan truyền những tin tức này cho những người khác.
27. Hãy hăng hái tham gia vào những công trình nghiên cứu y khoa nếu hội đủ điều kiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét